Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 103: Rạng Sáng 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:09:33
Lượt xem: 38

Vừa mới thoát được chuyện đánh đàn, người này lại đòi múa. Nếu nàng biết múa, thì hồi nhỏ tay chân đâu đến nỗi vụng về như vậy. Nói ra thì có lẽ Lục Khiêm còn múa đẹp hơn nàng. Nói đến múa, ký ức của Lục Đồng vẫn dừng lại ở thời điểm trước năm tuổi khi theo bên cạnh Lục Nhu, Lục Nhu múa, nàng đứng bên quạt mạnh, để gió thổi tung mái tóc Lục Nhu, làm cho điệu múa thêm phần quyến rũ.

Chớp mắt hơn mười năm trôi qua, chắc là vũ đạo của nàng chẳng tiến bộ chút nào. Không múa thì thôi, chỉ sợ vừa múa sẽ lập tức bị phát hiện sơ hở.

Bùi Vân Ánh thong thả chờ đợi nàng.

Lục Đồng chợt cảm thấy, có lẽ người trước mắt này với nàng bát tự không hợp, sinh ra là để khắc nàng.

Nhưng đối diện với ánh mắt hứng thú của Bùi Vân Ánh, nàng hoàn toàn không thể nói ra lời từ chối.

Một vũ cơ có thể không biết đánh đàn, nhưng không thể không biết múa. Sơ hở quá rõ ràng, huống chi Bùi Vân Ánh vốn là người thông minh.

Lục Đồng bất đắc dĩ, chỉ còn cách bước về phía trước vài bước, chậm rãi di chuyển đến tấm thảm san hô thêu chỉ vàng giữa phòng, trong thoáng chốc, nàng có chút muốn liều mạng, không cần biết sau này đối phó với Thích Ngọc Đài thế nào, chi bằng bây giờ lấy thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t tên họa thủy này trước đã.

Đúng lúc nàng cứng đờ giơ cánh tay lên, từ phía sau lại truyền đến một tiếng: "Thôi."

Bùi Vân Ánh nói: "Tro hương rơi đầy đất, không tiện múa, ngươi lại đây xoa vai cho ta."

Lục Đồng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại thầm nghiến răng.

Người này ba lần bốn lượt, rõ ràng là cố ý trêu đùa nàng, hay đây chính là thú vui của những vương tôn công tử? Nàng nghe Ngân Tranh kể, việc họ biết làm thì cứ bắt người khác làm, thứ có thể có được thì cứ phải cách một lớp the, nam nữ đang mặn nồng thích làm thế này nhất, mỹ danh là "tình thú".

Lục Đồng không hiểu tình thú, cũng chẳng hiểu niềm vui nam nữ, nếu không phải tình thế không đúng, suýt nữa đã nổi lòng sát ý với Bùi Vân Ánh.

Chỉ là ở dưới mái nhà người ta không thể không cúi đầu, Lục Đồng bước đến sau lưng Bùi Vân Ánh, hít sâu một hơi, đặt hai tay lên vai hắn.

Bùi Vân Ánh quay lưng về phía nàng, không thấy được biểu cảm, nhưng xem tư thế của hắn thì cực kỳ thư giãn.

Cũng phải, làm khổ người khác, hắn đương nhiên thư giãn rồi.

Lục Đồng bèn dẹp bỏ ý định một d.a.o kết liễu kẻ này, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.

Trong y quán cũng từng có bệnh nhân đau vai mỏi chân đến khám, Lục Đồng cũng từng xoa bóp cho họ, lực đạo xoa bóp của nàng không nặng không nhẹ, phần lớn đều làm người ta hài lòng. Lúc này ngoài cửa sổ mưa gió ầm ầm không ngớt, trong gian ấm áp như xuân, dưới lầu nến bạc giai lệ, đêm đêm uống say sưa, lại có tiếng ca của kỹ nữ văng vẳng truyền đến, sinh ra mấy phần vẻ đẹp.

Lục Đồng khẽ cụp mắt xuống.

Vai Bùi Vân Ánh rất rộng, eo lại thon, mặc quan phục rất đẹp. Hắn trông rất mâu thuẫn, kiểu dáng quan phục của Điện Tiền Ti may cắt cứng cáp, nhưng ở cổ áo và cổ tay lại thêu hoa văn lộng lẫy, cũng giống như cảm giác hắn cho người ta.

Nhìn có vẻ thân thiện dễ gần, thực ra như ngọc tuyết lạnh lẽo, ẩn chứa ý lạnh.

Trong phòng này không có bóng dáng của Thích Ngọc Đài, Thích Ngọc Đài không ở đây, mà nàng muốn tìm Thích Ngọc Đài, trước tiên phải thoát khỏi bên cạnh Bùi Vân Ánh. Thuốc nàng mang theo hoặc là lấy mạng người, hoặc không thích hợp dùng trên người hắn, hắn uống rượu nhưng không say... phải nghĩ cách khác.

Hay là trực tiếp làm hắn ngất đi? Trong phòng này đồ vật tiện tay cũng chỉ có một lư hương, mà còn đổ trên đất rồi. Kim của nàng thì được, nhưng như vậy sẽ phải thấy máu. Hơn nữa xung quanh đây có lẽ có thị vệ của Bùi Vân Ánh, một khi xảy ra chuyện, muốn thoát thân rất khó.

Nàng hôm nay đến tìm Thích Ngọc Đài, không muốn sinh chuyện khác.

Trong lòng đang suy nghĩ, bất ngờ bên tai truyền đến giọng nói: "Sao lại mất tập trung rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-103-rang-sang-2.html.]

Chưa kịp phản ứng, khoảnh khắc tiếp theo, tay Lục Đồng bị người ta nắm lấy, một trận trời đất quay cuồng, nàng cảm thấy thân mình bị người ta kéo về phía trước, một cái ngã sấp vào trước người Bùi Vân Ánh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nến bạc trên bàn lay động hai cái, bóng người trên tường cũng lay động hai cái, bóng người dần dần đọng lại trên tường, như một bức tranh mộng cũ mờ ảo.

Lục Đồng trong lòng khẽ động.

Từ khi biết nàng phải trà trộn vào Ngộ Tiên Lâu, Ngân Tranh luôn kể cho nàng nghe những chuyện trong chốn phong nguyệt này. Nào là thư sinh với hoa khôi, vương gia với thanh quán, nào là danh kỹ văn sĩ, nào là trạng nguyên cầm nương, lung tung hoa trời rơi rụng, tóm lại là chuyện nam nữ.

Những chuyện qua lại, đuổi bắt, trêu đùa giữa nam nữ đó, cuối cùng cũng chỉ là lăn lộn trên giường. Nàng nghe thấy luôn cảm thấy không thực, mà giờ Bùi Vân Ánh ở gần ngay trước mắt, Lục Đồng bỗng nhiên có cảm giác thực.

Nàng nhìn người trước mắt.

Bùi Vân Ánh trời sinh đẹp trai, khuôn mặt lông mày mắt đều anh tuấn, nhìn qua vừa đẹp vừa cao quý, nhưng có thêm lúm đồng tiền ở khóe miệng nên lại thêm vài phần tươi sáng, điều này khiến hắn trông không có vẻ cao ngạo như những công tử phú quý khác, ngược lại còn có thêm mấy phần thanh thoát.

Nhưng dù thanh thoát đến đâu, đến chốn yên hoa này, hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

Cũng sẽ đi lầu xanh, tìm cô nương, động chạm vũ cơ.

Lục Đồng không biết hắn muốn làm gì, dù sao một khi người ta muốn hạ lưu, chuyện gì cũng làm được.

Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm nàng, bỗng mỉm cười.

Hắn nói: "Hồng Mạn cô nương ở Ngộ Tiên Lâu dung mạo xinh đẹp, đứng đầu các cô nương Ngô quận, nhưng ta thấy, nghìn hoa vạn liễu, cũng không bằng nàng."

Hắn một tay nắm cánh tay Lục Đồng kéo lại gần, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu bóng nàng: "Gặp gỡ đã lâu, sao mãi chưa thấy mặt, không bằng để ta nhìn xem mặt nàng—"

Nói xong, giơ tay làm động tác muốn kéo mạng che mặt của Lục Đồng.

Lục Đồng giật mình, vội vàng lùi lại. Mà hắn tuy có vẻ mạnh mẽ, thực ra không dùng sức, Lục Đồng giãy một cái đã vùng ra khỏi tay hắn, lùi lại mấy bước, một thân châu cài bạc đeo bị động tác này làm vang lên tiếng leng keng.

Chuỗi tua rua từ chiếc mạng che mặt lụa châu nhẹ nhàng lướt qua tay hắn, tựa như một bóng dáng vũ điệu xanh thẫm thoảng qua, chảy trôi khỏi đầu ngón tay hắn.

Lục Đồng bừng tỉnh, trong khoảnh khắc dường như hiểu ra điều gì, đột ngột nhìn về phía người trong phòng.

Ngoài cửa sổ, mưa lớn trút xuống ào ào, tiếng gió rít vang không ngừng.

Trong phòng, ánh đèn lụi dần nhưng hương vẫn ấm áp, ánh lửa đỏ hồng chiếu lên con người.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Người trẻ tuổi ngồi trên ghế, áo đen thêu mây bạc lấp lánh như từng cụm, nụ cười dưới ánh đèn ánh lên một chút ấm áp, tựa như có phần khó nhịn được mà bật cười.

“Hương Hương giọng hát thanh tao, Thúy Thúy điệu múa uyển chuyển, Khánh Khánh một nụ cười đổi ngàn vàng.”

Hắn nhìn về phía Lục Đồng, hơi nhướng mày.

“Đồng Đồng, nàng biết làm gì?”

Lục Đồng không biết hát mùa, thầm rủa trong lòng: "Ta biết một d.a.o hạ gục một kẻ nhãi nhép như ngươi."

Loading...