[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 35: Tránh Tiểu Thiên
Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:04:07
Lượt xem: 10
A Diệp trông thấy Lục Hoà hắt xì liền mỉa mai.
- Cho cậu chừa cái tội lười biếng trốn việc về nhà chăm ai đó.
Cậu ta nói xong liền cảm thấy hắn như bị trúng tim đen liền cười khẩy.
- Thấy mặt cậu nhiều quá, em ấy chán cậu đấy.
Hắn nghe xong liền trừng mắt.
- Em ấy không phải người như vậy!
Cậu ta thấy hắn tức giận liền vui vẻ, ai bảo hắn dám đùn đẩy công việc cho cậu để về chơi với Tiểu Thiên chứ! Cậu cũng muốn về với Tiểu Tử mà!
Hắn ngồi thẳng lưng rồi thở dài.
- Cậu làm sao hiểu được cảm giác bị người cá nhà mình ghét chứ.
Hắn tiếp tục nói.
- Tiểu Từ của cậu tuy hung dữ nhưng chưa bao giờ tức giận, ghét bỏ cậu đúng không?
A Diệp ưỡng n.g.ự.c khoe khoang.
- Chứ còn cái gì nữa! Tôi tốt với em ấy đến như thế mà!
hongduala9
Cậu ta nói xong liền cười hô hố vang vọng khă phòng, bỗng cánh cửa được mở ra tất cả những người cấp dưới của cậu ta trông thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt liền đứng hình.
Diệp phó tá của chúng ta làm việc đến mất bình tĩnh rồi.
A Diệp đứng chổng chơ giữa căn phòng đến bất động.
A Diệp ta mất hình tượng rồi, ôi cuộc sống~
Lục Hoà úp mặt xuống bàn cố gắng không cười ra tiếng đến run rẩy cả người.
Này là do cậu tự chuốc lấy đấy, không liên quan gì đến tôi.
Cậu ta ho khụ một cái để giải hoà bầu không khí yên tĩnh.
- Các cậu đến đây làm gì?
Bọn họ lúc này mới hoàn hồn lại, một người tiến lên báo cáo.
- Chúng tôi muốn xin phép nghỉ ạ!
Lục Hoà nghe xong liền ngơ ngác, nghỉ? Cả một đám người như vậy sao?
Hắn lên tiếng.
- Từng người bước lên trình bày lý do.
Cậu thanh niên vừa rồi liền xung phong lên nói đầu tiên.
- Sắp tới ngày lễ tình nhân rồi ạ! Tôi muốn xin phép về với vợ con.
- Tôi cũng vậy!
- Tôi cũng thế thưa Thượng tướng!
- Cả tôi nữa!
Hắn nghiêng đầu nhìn họ.
- Chỉ có thế?
Tất cả đồng loạt gật đầu rồi nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, hắn nhìn đến nhức đầu mà dùng tay xoa nguyệt.
- Lý do trẻ con như vậy tại sao lại không tìm tới Mai Lư mà lại tới tìm tôi?
Một người đàn ông trung niên liền giơ tay lên nói.
- Bởi vì Mai Lư tôi cũng muốn xin về với vợ!
Tất cả những người ở đó đều phá cười lên với câu nói của Mai Lư.
Hắn thật sự cạn lời rồi.
- Được rồi, các cậu hãy viết đơn xin nghỉ rồi nộp lên cho tôi trong hôm bay, nộp càng sớm sẽ được duyệt càng sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-35-tranh-tieu-thien.html.]
Họ nghe xong liền phấn khích mà ùa hết ra ngoài chạy đi viết đơn, họ sắp được đi chơi với vợ rồi!
A Diệp trông thấy cảnh tượng như vậy liền cảm thán.
- Tôi và cậu còn chưa có cả người yêu, họ đã cưới vợ rồi, giới trẻ bây giờ chậc chậc.
Hắn một bên xử lý văn kiện một bên chờ đợi tin nhắn đáp lại cậu.
- Không trách được, nếu có thì phải trách chúng ta quá bận rộn.
Hắn cùng A Diệp đồng loạt thở dài chán nản.
Hắn tiếp tục nói.
- Cậu mau về xử lý công việc của mình đi, đứng ở đây cũng quá chắn đường rồi.
Cậu ta nghe xong liền hậm hực bước ra khỏi phòng, trước khi cánh cửa kịp đóng lại cậu còn quay lại lêu lêu hắn.
Tính cách của cậu như vậy bảo sao Tiểu Thiên chẳng ghét!
Lục Hoà khó hiểu, vì sao hắn có thể giữ một người trẻ con như vậy làm việc với mình suốt thời gian qua nhỉ?
Hắn thở dài rồi chăm chú xử lý công việc trong quân khu, cứ thế mà quên mất thời gian cần cù đến tận chiều tối. Đến khi hắn nhận ra được đã quá muộn, hắn liền đứng dậy mau chóng về nhà.
Nhất Thiên bên này lại buồn bực trong lòng, Lục Hoà chắc chắn né tránh cậu! Trưa nay còn không về!
Cậu vừa tức vừa buồn ngẫm nghĩ, chẳng nhẽ hắn ghét cậu hung hăng dữ vậy sao?
Cậu nghĩ rồi bơi vào trong góc u sầu, mãi đến khi nghe được tiếng xe huyền phù quen thuộc mới bơi ra ngoài sân ngoi lên chờ đợi Lục Hoà.
Cậu phấn khích nhấc người ngồi lên bờ chờ đợi hắn, cậu vui vẻ đung đưa đuôi. Nhưng cậu đợi mãi vẫn chẳng thấy hắn đâu nên liền sử dụng dị năng xác định vị trí.
Tiếng róc rách liên tục vang lên, tiếp đến là tiếng thở dài của hắn, cậu thật sự câm nín.
Ta đối với Lục Hoà cũng không quan trọng bằng việc tắm nữa rồi..
Hắn lúc này đang ngâm mình lại chán nản, hắn muốn tới gặp Tiểu Thiên của hắn nhưng lại sợ bản thân dơ ảnh hưởng tới cậu nên đành đi tắm trước.
Hắn thả lỏng người.
Tôi muốn gặp Tiểu Thiên!
Quay trở lại với Nhất Thiên, hồn cậu giờ đây đã bay lên tận trời mây mà cuốn theo gió đi về tây phương cực lạc.
Lục Hoà dám tránh mặt cậu!
Lúc lâu sau, Lục Hoà dọc theo hành lang đi vào phòng cậu liền trông thấy cảnh tượng doạ sợ bản thân.
Tiểu Thiên cư nhiên lại ngồi trên bờ ngắm trời ngắm mây mặc cho chiếc đuôi khô tới bay cả hơi nước rồi!
Hắn chạy tới mau chóng thả cậu xuống lại hồ.
- Cậu lại muốn thành cá khô sao?
Hắn nhìn cậu ngơ ngác liền xoa đầu.
- Tôi không trách cậu.
Lúc này cậu mới ngước mắt lên nhìn hắn.
- Không phải ngươi tránh ta sao..
Hắn khó hiểu.
- Tôi tránh vì việc gì mới được?
Cậu rưng rưng.
- Vì chuyện sáng nay ta đã hung dữ quát ngươi! Chẳng phải ngươi giận ta nên trưa mới không chịu về sao?
Hắn hết ngạc nhiên rồi đến xúc động, người cá của hắn lại nhớ hắn đến như vậy!
Hắn ôm chầm lấy cậu rồi đặt đầu lên vai cậu dụi dụi.
- Tôi không ngờ có ngày tôi sẽ được cậu nhớ đến vậy!
Hắn giải thích.
- Do tôi chăm chú xử lý văn kiện nên quên mất thời gian, không phải là tránh cậu.
Hắn vừa nói vừa xoa đầu cậu. Cậu nghe đến ngơ người, hoá ra chỉ có cậu là hay suy diễn.