[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 27: Hắn thật sự quá cực!
Cập nhật lúc: 2024-05-15 21:22:21
Lượt xem: 26
Lục Hoà chật vật lau lấy lau để đuôi cậu, hắn cứ thế lau mãi đến khi chắc chắn rằng đuôi cậu đã được lau hoàn toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng dậy xoa đầu cậu rồi rửa tay tiếp tục công việc bếp núc của bản thân. Nhất Thiên nhìn thấy cảnh tượng ấy mà cứ ngỡ hắn là người đàn ông chăm lo cho gia đình, thật quá là đảm đang!
Lúc lâu sau Lục Hoà cầm tới chiếc dĩa cá chiên đi kèm thêm là chén nước mắm. Nhất Thiên chẳng nhịn được mà cảm thán vài câu.
Nhìn thôi cũng thấy rất ngon nha!
Cậu nghĩ xong liền dùng móng cắt cá ra thành từng miếng nhỏ rồi lại đem chấm vào nước mắm. Ngay khi vừa bỏ vào miệng miếng cá như tan ra, giòn tan hoà quyện cùng nước mắm thật sự là rất ngon!
- Ngươi nấu rất được nha! Ta chấm!
Lục Hoà được cậu khen liền cười, bé cá của hắn chắc chắn là một ngư ham ăn!
Hắn đang chăm chú nhìn cậu ăn thì chợt nhớ lại, hắn cầm lên chiếc bát. Hắn định gắp một miếng cá của cậu thì lại sợ rằng cậu nghĩ hắn cướp đồ ăn của cậu, hắn lên tiếng.
- Cho tôi xin miếng cá được không?
Nhất Thiên gật đầu thì hắn mới yên tâm mà gắp lấy chấm nước mắm rồi để lên cơm, hắn nhìn cậu với đôi mắt như muốn nói, ăn như này sẽ làm cậu cảm thấy ngon hơn!
Nhất Thiên thấy thế liền a lên tiếng đợi hắn đút cho. Một đũa của hắn vừa được cho vào cậu như cảm nhận được nó như đang tan chảy trong miệng, cậu vui vẻ mà vảy cá trên tai cậu dựng hết cả lên.
- Ngươi đút thêm cho ta đi!
Lục Hoà cứ thế mà vừa đút cho cậu vừa tự mình ăn đến khi hết cả cơm lẫn cá thì cậu mới ợ lấy một cái rồi ngồi thừ lừ trên ghế. Hắn trông thấy cảnh tượng như vậy mà lén cười, bé cá của hắn hình như đã gỡ hết phòng bị ra cả rồi.
Hắn đi dẹp chén đũa rồi lấy nước lau đuôi cho cậu, hoàn thành xong hết hắn mới ẵm cậu về lại phòng. Bởi bữa ăn vừa rồi thật sự ngon nên tâm trạng hiện tại của cậu đang rất vui, cậu ngước đầu lên nhìn hắn với khuôn mặt hớn hở.
- Lần sau ngươi lại nấu rồi đút cho ta như thế nha!
Tim Lục Hoà thịch lên một tiếng, hắn dường như cũng cảm nhận được nhưng lại chẳng biết vì sao.
Hắn bỏ qua hiện tượng vừa rồi mà phì cười đáp lại cậu.
- Ừ lần sau tôi sẽ lại làm như cậu đã nói.
Nhất Thiên nghe hắn nói liền cười toe toét, cậu thích sự chiều chuộng này của hắn!
Tới phòng Lục Hoà liền thả cậu xuống hồ, hắn xoa đầu cậu rồi cười bảo.
- Tôi đi tới quân bộ, tối nay tôi sẽ về hơi trễ cậu chịu khó ăn đồ quản gia nấu nhé.
Hắn chào tạm biệt cậu rồi xoay người rời đi tới quân bộ. Thấy hắn đi khuất khỏi tầm mắt Nhất Thiên liền lười biếng thả lỏng cơ thể đi vào giấc ngủ sâu.
Bên này, Lục Hoà trên đường tới quân bộ mà liên tục suy nghĩ, vì sao tim hắn lại thịch lên một cái như thế nhẽ nào là do thiếu năng lượng sao?
Hắn trầm tư suy nghĩ cho câu trả lời, câu hỏi hắn vừa đặt ra là bất khả thi. Tuy cậu hát cho hắn cách đây một tuần nhưng năng lượng cậu cho hắn là rất nhiều, không thể nào lại hết ngay được.
Hắn suy nghĩ đến đầu óc m.ô.n.g lung, hắn thở dài.
hongduala9
Chờ đợi tới quân bộ đành hỏi A Diệp vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-27-han-that-su-qua-cuc.html.]
Ngay khi xe huyền phù vừa đáp xuống, Lục Hoà liền bước ra đi thẳng tới văn phòng riêng của mình. A Diệp với tư cách là phó tá đã có mặt sẵn bên trong, cánh cửa vừa được mở ra cậu ta liền định trách mắng Lục Hoà thì lại bị hắn mở miệng nói trước.
- Tôi có thứ muốn hỏi cậu.
Bởi chuyện này có chút khó nói nên hắn im lặng tí rồi mới tiếp tục hỏi.
- Tôi.. à không là bạn của tôi, cậu ta đang nói chuyện với người bạn của mình thì tim bỗng thịch một cái, như thế có nghĩa là gì?
A Diệp không do dự mà đáp lại hắn.
- Tất nhiên là thích đối phương rồi.
Lục Hoà nghe xong liền trầm xuống.
- Điều này là hoàn toàn không thể tôi chắc chắn rằng cậu ta không thích đối phương, còn lý do nào khác không?
A Diệp liền lắc đầu.
- Không, trừ phi có bệnh về tim.
Lục Hoà cũng cho rằng lý do thứ hai là vô lý, hắn mạnh như này làm sao lại có bệnh về tim chứ?
Hắn suy nghĩ đến nhức đầu thì ra lệnh cho A Diệp đi ra ngoài. A Diệp bị đuổi mà buồn bực dậm chân đi ra, nếu không phải cửa tự động bằng cảm ứng thì cậu ta chắc chắn sẽ đóng một cái rầm dằn mặt Lục Hoà!
A Diệp hậm hực bước trên hành lang, một người cấp dưới của cậu ta đang đi tới văn phòng của Lục Hoà thì trông thấy cảnh tượng như vậy liền tới hỏi thăm.
- Diệp phó tá có việc gì sao? Trông người rất bực bội nha!
A Diệp thấy có người hỏi liền xả ra một tràn dài.
- Là do Thượng tướng của các người chọc giận tôi! Đây cậu ngồi xuống đây đi tôi kể cậu nghe về mặt xấu của Lục Hoà.
Nói rồi A Diệp liền bắt cậu cấp dưới ngồi xuống nghe kể liên hồi mà chẳng kịp nghe. Cậu cấp dưới nghe đến chóng mặt chẳng nhịn được mà thất lễ chào tạm biệt A Diệp rồi phóng thật nhanh đến văn phòng Lục Hoà.
Tiếng thông báo của máy bên ngoài vang lên cướp mất bầu không khí im lặng đến sầm uất bên trong. Hắn ho khụ cái rồi truyền tin cho người bên ngoài đi vào.
Cậu cấp dưới cúi chào giới thiệu.
- Xin chào ngài Lục Thượng tướng, tôi là Thánh Chí Tôn cấp dưới của ngài. Đây là bản báo cáo xin ngài hãy xem qua.
Lục Hoà gật đầu đưa tay nhận lấy rồi cho cậu cấp dưới ra ngoài. Thánh Chí Tôn tranh cơ hội nói với hắn.
- Cho tôi xin phép thất lễ nhưng ngài có thể làm lành với ngài Diệp không? Ngài ấy vừa huyên thiên với tôi suốt nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm tôi mới chạy được mà đưa bản báo cáo cho ngài.
Lục Hoà nghe thấy thế liền cạn lời, A Diệp thật là quá phá phách!
Hắn gật đầu với Thánh Chí Tôn rồi cho cậu ta ra ngoài. Hắn thì ngồi bên trong rầu rĩ, chưa lo xong hiện tượng kì lạ hồi trưa đã phải đau đầu với A Diệp phá cấp dưới.
Hắn thật sự quá cực!