[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 23: Nụ hôn
Cập nhật lúc: 2024-05-09 21:22:16
Lượt xem: 50
Lục Hoà khen Nhất Thiên lúc lâu rồi chạy thật nhanh tới quân bộ, khen người cá thuần sắc thật sự quá lâu!
Đợi hắn rời đi, Nhất Thiên liền ngửa người trôi nổi trên mặt nước. Cậu ngắm nhìn bầu trời xanh như người mất hồn, cậu thích màu này.
Cậu đưa tay lên quơ quơ như muốn chạm vào bầu trời xa vời vợi ấy, nếu như cậu không bất cẩn để c.h.ế.t đi thì có lẽ giờ đây cậu đang được người đó cho bay lên không trung rồi.
Cậu thở dài.
- Sẽ không lơ là lần nào nữa..
Nhất Thiên hờ hững nhìn vào hư vô, mãi đến khi không thể chịu nổi gió thổi muốn khô người thì cậu mới lật người chìm xuống hồ. Cậu nghĩ ngợi, cậu nên đánh một giấc tới tối rồi ngắm nhìn bầu trời đêm hay sao giờ đây?
Nhất Thiên trầm tư chút liền quyết định, cậu sẽ hát để nâng cao Thanh dị năng!
Cậu nghĩ rồi liền vào tư thế lần nữa cất lên tiếng hát dễ nghe, cậu hát hết bài này đến bài kia cứ thế cho đến khi gần cạn kiệt năng lượng.
Cậu thở dốc bơi lại về phòng, cậu ngủ dưỡng sức đây!
Cậu thả lỏng nằm ngủ phì phì dưới đáy hồ.
Màn đêm buông xuống, Lục Hoà cùng A Diệp trên chiếc xe huyền phù đi ra. Cả hai vừa trò chuyện vừa đi tới phòng của cậu.
Hắn mở cửa đón chờ lời chào của Nhất Thiên thì lại nhận được sự trống vắng của căn phòng, hắn trong vô thức sợ rằng cậu lại biến mất. Hắn mau chóng chạy tới bên thành hồ, ngay khi nhìn thấy cậu đang nằm ngủ liền yên tâm thở phào, may quá người cá của hắn chỉ là ngủ thôi.
Lục Hoà xoay người mời A Diệp ngồi xuống ghế bên thành hồ, hắn ra lệnh cho người máy đem đồ ăn của cậu và họ tới phòng.
A Diệp trông thấy cảnh vừa rồi liền cười cười trêu chọc Lục Hoà.
- Sợ mất người cá đó sao? Đừng nói là thích rồi nha?
Lục Hoà do dự chút rồi đáp lại.
- Không, chẳng qua là lo lắng quá mà thôi.
A Diệp cười khẩy cái rồi cùng Lục Hoà trò chuyện.
Nhất Thiên đang mơ màng trong cơn buồn ngủ lần nữa nghe thấy A Diệp nói xấu cậu.
- Tiểu Thiên của cậu ngủ nhiều thật, ngủ hơn cả Tiểu Từ của tôi! Có khi nào cậu nuôi nhầm heo rồi không?
Ngay khi vừa dứt lời một tràn “sóng” dội xuống đầu của Lục Hoà cùng A Diệp, cả người của hai người liền ướt sũng. Chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Nhất Thiên.
- Ngươi dám nói xấu ta? Đáng chết!
Cậu nói rồi dùng sức phóng lên sàn định lao tới chỗ A Diệp cào hắn mấy cái thì lại bị Lục Hoà ôm lấy.
- Cậu bình tĩnh chút đi, tha tên ngốc đấy lần này đi. Cậu cào hắn sẽ dơ móng đấy.
A Diệp bị bảo ngốc liền ngơ ngác, đồ mê cá bỏ bạn!
Nhất Thiên bị Lục Hoà ôm đến bất lực chẳng buồn bực tức. Ngay khi cậu đã bình tâm lại hắn liền ôm cậu thả lại về hồ. Cậu đáp xuống mặt nước liền xoay đầu nhìn hắn “hứ” một cái rồi bơi tới chỗ khác.
Lục Hoà ngơ ngác, hắn bị giận rồi..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-23-nu-hon.html.]
Nhất Thiên vỗ đuôi lên mặt nước giải toả, được lúc lâu cậu bơi tới chỗ cất giấu trang sức của mình chọn lựa để qua cơn bực tức.
Lục Hoà nhìn thấy cậu giận hắn liền thở dài, hắn đành nghĩ cách dỗ cậu sau vậy. Hắn quay người đuổi A Diệp tự mình tới phòng bếp rồi lại dỗ dành cậu.
- Cậu đừng giận tôi nữa nhé? Tôi sẽ mua cho cậu món cậu thích.
Nhất Thiên nghe thấy thế liền hớn hở nhìn hắn.
- Tinh hạch!
Cậu vui vẻ vẫy đuôi bơi lại thành hồ.
- Ngươi không được nuốt lời đâu đấy!
Lục Hoà cười cười xoa đầu cậu.
- Tôi hứa là sẽ làm.
Nhất Thiên nhận được câu trả lời liền nhấc người lên hôn lên má hắn.
- Hứa!
Lục Hoà đứng hình, cậu phạm luật chắc luôn!
Nhất Thiên ngây thơ nghiêng đầu nhìn hắn, kiếp trước cậu thường xuyên thấy thú cưng của đồng đội hôn người nuôi dưỡng thế này! Chắc hắn thích lắm.
Cậu vui vẻ đung đưa đuôi bơi vòng vòng.
Ngược lại với sự vui vẻ của Nhất Thiên, Lục Hoà bên này người đã cứng như tượng đá.
Tiểu Thiên vừa hôn hắn, hắn chẳng còn gì để nuối tiếc. Hắn có nên mua đứt cái tiệm bán tinh hạch hay không?
Lục Hoà cố gắng bình tĩnh đi khỏi phòng. Ngay khi bước ra hắn liền quyết định, hôm nay hắn không gội đầu tránh làm trôi mất dấu hôn của cậu!
hongduala9
Hắn dùng tay sờ sờ chiếc má bên phải, nơi vừa được cậu đặt lên nụ hôn. Hắn ngẩn người cười khà khà, đúng lúc này A Diệp vừa từ trong căn bếp ra nhìn thấy cảnh đó mà giật mình.
Thượng tướng của mình bị đứt dây thần kinh rồi sao? Cái mặt cười đấy trông kinh dị quá!
Lục Hoà nhận ra có người liền liếc mắt nhìn cảnh cáo.
- Cậu đã thấy được những gì?
A Diệp sợ hãi.
- Tôi chưa thấy gì cả, chỉ vừa mới bước ra thôi! Tôi về đ-đây!
A Diệp nói rồi liền chạy mất hút, chạy nhanh thì A Diệp mới thoát được!
Lục Hoà thấy A Diệp khuất tầm nhìn mới ngừng ánh mắt cảnh cáo. Hắn xoay người đi về phòng riêng của mình tắm rửa.
Hắn thả lỏng ngâm mình trong nước trầm tư suy nghĩ, hắn nên mua cửa tiệm tinh hạch nào tặng cậu thì được nhất nhỉ?