[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 20: Hoá ra hắn chỉ hiểu lầm
Cập nhật lúc: 2024-05-08 12:40:07
Lượt xem: 48
Nhất Thiên khóc được một đêm hết mình liền thoải mái. Cậu hạ quyết tâm rồi, cậu sẽ cố gắng quên đi những ký ức tươi đẹp quá khứ mà nhung nhớ ký ức tương lai.
Cậu bơi tới thành hồ gác hai tay lên sàn rồi vào tư thế tắm nắng buổi sáng. Tiếng cạch vang lên. Lục Hoà nguyên thân quân phục bước vào cầm trên tay dĩa thức ăn. Ngửi được mùi thơm của cá nướng, lý trí cậu liền bảo đã tới giờ ăn.
Nhất Thiên xoay đầu vui vẻ nhìn dĩa trên tay Lục Hoà. Lúc này hắn bỗng sững lại, trên mặt có chút kinh ngạc rồi bước tới gần cậu đặt dĩa đồ ăn xuống. Hắn lên tiếng hỏi.
- Cậu đã khóc sao? Mắt sưng lên cả rồi.
Hắn vừa nói vừa để tay lên mặt ngay dưới mắt cậu xoa xoa. Cậu lại sợ hãi không thôi, Thượng tướng giờ ghê đến thế sao? Mắt cậu cũng chỉ sưng bé bé thôi hắn cũng thấy!
Cậu đáp lời hắn.
- Tối qua ta chỉ không ngủ được thôi.
Lục Hoà gật gù tỏ ý đã hiểu. Nhận được câu trả lời hắn liền rời đi để cậu lại cùng dĩa cá thơm ngon.
Ta nhịn không được rồi, cá cá ngon ngon ơi Nhất Thiên ta đây tới liền!
Cậu với tay kéo dĩa cá lại gần rồi dùng móng cắt ra một miếng nhỏ cho vào miệng, cá nướng với gia vị đậm đà hoà tan với nhau tạo nên hương vị ngon tuyệt. Phải chi có thêm chén nước mắm để chấm nữa là đúng bài chuẩn vị.
Cậu đung đưa đuôi nhẹ nhàng giải quyết bữa sáng. Có lỗi với đồng đội thật, nhưng đồ ăn nơi này quá ngon, nếu dám bắt cậu về thế giới kia cậu liền chém!
Nắng vàng của buổi sáng hắt vào bên trong phòng khiến cho căn phòng trở nên ấm áp, êm dịu. Một người cá thuần khiết ngâm mình dưới hồ ôm lấy nắng vàng hưởng thức bữa ăn sáng.
Ngay khi ăn xong Nhất Thiên liền thả mình về lại dòng nước mát lạnh, cậu vươn người rồi bơi trong hồ. Tuy có chút buồn tẻ nhưng điều kiện cuộc sống nơi đây thật quá tuyệt vời, lại bảo cậu nhớ kiếp trước nữa đi!
Cậu thả lỏng để thân trôi nổi trên mặt hồ ngâm nga giai điệu vui tai. Cậu vào tư thế cất lên tiếng hát du dương kéo lấy bao sự chú ý của khắp người xung quanh. Tới cả những chú chim đang hót ngoài vườn cũng dừng lại để lắng nghe âm thanh trong trẻo của cậu.
Nhất Thiên hát với giai điệu sôi nổi khiến cho ai nghe hắn cũng muốn nhảy múa vui chơi. Những người lính canh gác thật sự rất muốn múa để hoà làm một với giọng hát nhưng lại không thể.
Ngược lại với họ, người chăm sóc vườn cùng với bác sĩ tư nhân của Lục Hoà chẳng nhịn được mà nhảy múa với giọng ca của cậu. Các chú chim trên cành cũng lắc người qua lại hưởng ứng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bài hát đã đến hồi kết. Khác với giai điệu sôi nổi ban đầu, giờ đây âm thanh lại hướng tới một chút đau thương. Kể cả người không biết hưởng thức âm nhạc cũng có thể nhận ra điều ấy.
Bác sĩ tư nhân cùng với những người khác tuy vẫn còn chìm vào tiếng nhạc nhưng lại có chút hoảng hốt.
Người cá của Thượng tướng hát đến buồn rồi sao? Điều này rất không tốt! Thượng tướng về phải để cho bác sĩ tư nhân của ngài ấy báo tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-20-hoa-ra-han-chi-hieu-lam.html.]
Nhất Thiên hát xong đoạn kết liền vươn người ngáp lấy một cái, vui vẻ sẽ hát nhưng hát xong lại rất mệt, làm người cá thật khó khăn!
hongduala9
Cậu vẫy đuôi bơi tới thành hồ nhấc người ngồi băng chuyền tới nhà vệ sinh. Cậu ngồi giải quyết nỗi buồn xong liền nhào ra sàn bò tới chiếc bồn tắm bên cạnh, cậu muốn ngâm nước nóng!
Nghĩ xong Nhất Thiên liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể để bò tới bồn tắm rồi đưa cả thân vào trong. Cậu dùng tay vặn nước nóng chảy ra, sự ấm áp chạm vừa chạm vào đuôi biểu cảm trên mặt cậu liền thay đổi. Cậu vui vẻ đến mức người khác nhìn vào còn tưởng rằng cậu đang phê pha trong cơn mơ ấy chứ.
Nước nóng đầy cả bồn cậu liền chôn mình trong nước, sự ấm áp bao chùm lấy cơ thể. Cậu rất nhanh đã lim dim đi vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Đến trưa khi Lục Hoà về đã đi một mạch tới bếp đem tới cho cậu một con cá luộc đã được người máy nấu sẵn. Hắn mở cửa bước vào phòng nhìn xuống hồ, chẳng có ai ở dưới cả!
Ngay khi hắn xác nhận rằng chắc chắn không có Tiểu Thiên đáng yêu thông mình của mình liền hoá đá.
Tiểu Thiên của hắn bỏ trốn để lại hắn bơ vơ nơi này rồi sao?
Lục Hoà rầu rĩ ngồi sụp xuống, đôi mắt lại rưng rưng.
Tiểu Thiên bỏ hắn mà rời đi rồi.
Chiếc dĩa trên tay hắn cũng vì thế mà rơi xuống sàn tạo tiếng leng keng không ngớt.
Lúc này Nhất Thiên mới tỉnh giấc bò ra khỏi phòng dùng tay kéo kéo lấy vạt áo của hắn.
- Ngươi ngồi đây làm gì thế? Rớt cá của ta rồi!
Lục Hoà nhìn thấy cậu liền mừng rỡ, hoá ra hắn chỉ hiểu lầm! Hắn cũng kết luận quá vội rồi, sau này hắn không dám nữa.
Nghĩ rồi Lục Hoà quen thói mà bồng cậu lên nhẹ nhàng thả xuống hồ, lụm lại con cá đưa tới chỗ cậu.
Cậu nhìn thấy món ngon trong mắt hiện lên tia sáng, đồ ăn ngon gần ngay trước mặt!
Cậu vui vẻ đung đưa đuôi vừa ăn vừa nói với Lục Hoà.
- Ta cảm ơn ngươi!
Lục Hoà không nhịn được mà cảm thán, người cá của hắn quá đáng yêu! Đã vậy còn biết cảm ơn hắn, hắn sống tới giờ thật đáng.
Lục Hoà quay người giấu mặt ra khỏi tầm nhìn của cậu, cả mặt hiện lên sự vui sướng, vành tai lại có ửng đỏ lên. Nhất Thiên nhìn thấy liền suy nghĩ, liệu có phải Thượng tướng nhà cậu cũng quá con nít rồi không?