Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 18: Gia Đình Mới Của Em Chỉ Có Thể Là Ở Bên Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 16:02:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Dụ ôm Tiểu Dụ vào lòng, cậu không chút động đậy chỉ ngồi nhìn chăm chăm vào ly nước trên bàn trà, giờ đây hình ảnh bà Trần làm sao mà chết, c.h.ế.t như thế nào hiện lên trên mặt nước trong chiếc ly rõ mồn một, Trần Dụ hoảng sợ đưa tay hất văng nó xuống sàn nhà khiến cho nó bể vỡ vụn văng khắp nơi.

 

 Tiểu Dụ giật mình nhảy ra khỏi người cậu, nói chạy đi tìm Dụ Minh, trong bếp Dụ Minh nghe thấy tiếng vỡ của thuỷ tinh thì liền chạy ra, Trần Dụ ôm đầu khóc nức nở, dường như nỗi ám ảnh đó chưa vơi đi.

 

 Thấy vậy Dụ Minh tiến đến ôm lấy cậu nhỏ vào lòng trấn an nâng đỡ Trần Dụ, cậu biết giờ phút này Trần Dụ chưa thể quên đi chuyện ngày hôm đó, chính cậu khi nhắm mắt thì hình ảnh bà Trần mở to hai mắt nhìn mình cũng xuất hiện nhưng cậu phải cố nén nỗi sợ để bảo vệ Trần Dụ vì trong thời gian này cậu nhỏ rất cần cậu cạnh bên.

 

 Mấy ngày này cảm xúc của Trần Dụ cũng thay đổi thất thường vì thế Dụ Minh ở bên cậu suốt ngày, công việc ở công ty đều giao cho Mei giải quyết. Aliz thì bận công tác cùng ba mẹ nên  không thể đến bầu bạn với Trần Dụ. Mỗi khi Dụ Mình nhìn thấy Trần Dụ giày vò đau khổ thì lòng cậu như vỡ vụn, cực kỳ đau xót.

 

 Mãi đến ngày thứ tư thì Trần Dụ mới khá lên được một chút ít, Dụ Minh ở bên cạnh Trần Dụ quan tâm hết lòng: “Em ăn chút gì đi, em đã nhịn ăn mấy ngày nay rồi.” Cậu đưa muỗng cháo đến gần miệng Trần Dụ, Trần Dụ ăn một ít rồi quay sang hỏi Dụ Minh, giọng nói vô cùng bi thảm, “Mẹ em… Bà ấy c.h.ế.t rồi?”

 

 Hốc mắt Dụ Minh đỏ lên đối mặt với Trần Dụ, anh gật đầu.

 

 “Em không còn gia đình nữa rồi.” Trần Dụ lập tức khóc oà lên như một đứa con nít.

 

 Dụ Minh chua xót ôm cậu vào lòng: “Không sao em còn có anh mà.” Cậu gạt đi nước mắt, “Sao này anh sẽ là gia đình của em, có được không.”

 

 Trần Dụ ôm anh ta vừa khóc vừa gật đầu lia lịa.

 

 Trần Dụ không còn gia đình nữa rồi, do Trần Dụ đã mong muốn có một gia đình như bao người, từ lúc cả hai nằm trên ngọn đồi ngắm hoàng hôn, Trần Dụ còn nói đã thấy ông Trần trở về bên cậu thì lúc ấy thứ cậu mong muốn nhất đó chính là gia đình.

 

 Khi gọi cho bà Trần về ăn cơm thì lại bị bà phũ phàng vì mải mê bài bạc, lúc đó thật sự cậu rất mong bà ấy có thể bỏ mặc nó mà trở về cùng cậu dùng một bữa cơm, song nó chưa bao giờ thành hiện thật đến khi bà Trần c.h.ế.t đi nó vẫn chỉ như là một ước muốn nhỏ nhoi của Trần Dụ cố mong muốn nó diễn ra.

 

 Giờ đây trước mặt Dụ Minh hai từ “gia đình” mà Trần Dụ nói ra cậu thật sự không thể hiểu.

 

 Tôi còn nhớ trước đây Trần Dụ có nói rằng, từ khi ông Trần mất thì dường như cậu không còn cảm nhận được hương vị của gia đình nữa rồi.

 

 Bởi chính vì thế mà giờ đây hai từ đó của Trần Dụ quả thật làm người ta rất khó hiểu.

 

 “Em đừng khóc nữa.” Dụ Minh xoa xoa lưng Trần Dụ, “Ngoan nào bé Dụ, đừng khóc nữa.” Nước mắt Dụ Minh cũng không ngừng tuôn ra.

 

 Cậu sợ Trần Dụ không thể qua khỏi cú sốc lớn này, Trần Dụ sẽ kẹt ở bên trong nó vĩnh viễn không thể bước ra, đến khi đó cho dù có mười Dụ Minh mạnh mẽ chở che dỗ dành cũng lực bất tòng tâm.

 

 Bởi vì lẽ đó mà Dụ Minh không thể nào tỏ ra sợ hãi trước những hình ảnh đó được.

 

 Hôm nay hai người họ đi vào giấc ngủ rất nhanh, chắc có lẽ là do cả hai đều quá mệt mỏi, sự việc xảy ra đã vắt kiệt sức của Trần Dụ và Dụ Minh mất rồi.

 

 Giữa đêm Trần Dụ giật mình tỉnh giấc cậu thấy trên trán của Dụ Minh đổ rất nhiều mồ hôi, cơ thể của anh ấy đôi lúc lại run lên, dường như đang gặp phải ác mộng?

 

 Trần Dụ lau mồ hôi qua một lần bằng khăn giấy rồi tiếp đến xoa xoa đầu Dụ Minh. Mấy ngày nay Trần Dụ biết anh ấy đã chăm lo cho bản thân cậu như thế nào, hơn thế là cậu cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của Dụ Minh qua từng hành động khi không có cậu ở bên.

 

 Tất cả chỉ vì không muốn Trần Dụ nhìn thấy bản thân mình yếu đuối.

 

 Tháng mười một đã đến, thành phố H bắt đầu trở lạnh kèm theo đó là những cơn mưa bất chợt rơi xuống làm cho bầu không khí ảm đạm hơn bao giờ hết.

 

 Trần Dụ dần dần trở về bình thường, cậu không còn ám ảnh bởi hình ảnh của bà Trần nữa, chỉ là đôi lúc nhớ đến thì trong lòng cảm thấy hơi hốt hoảng thôi. Dù sao thì cậu cũng không thể vứt bỏ đi hết những ký ức về bà ấy.

 

 Trần Dụ khoát một cái áo rất dày cậu đi đến công ty của Dụ Minh đưa cơm, thời gian này cậu đều đến đưa cơm trưa cho anh ta không bỏ sót một ngày, vì thế mọi người trong công ty đều khen ngợi rằng: Dụ Minh có một thằng em trai ngoan ngoãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-du-khoi/chuong-18-gia-dinh-moi-cua-em-chi-co-the-la-o-ben-toi.html.]

 

 Nghe những lời đó Dụ Minh chỉ biết nhìn Trần Dụ trước mắt mình cười nhẹ, cậu tiến đến xoa xoa đầu Trần Dụ rồi bảo em ấy về nhà.

 

 Mọi người nhìn thấy hành động ấy thì lại cho rằng: Tình cảm anh em nhà này thật tốt.

 

 Chỉ có Mei là nhìn rõ mối quan hệ của hai người họ, từ đầu cô không đồng ý mối quan hệ này nhưng cũng không mấy cản ngăn, vì có thể đứng ở góc độ bạn bè mà đưa ra ý kiến.

 

 Sự thật như thế nào chỉ có hai người họ biết rõ.

 

 Trần Dụ rất tốt nhưng có thể sẽ không ở bên cạnh Dụ Minh được lâu vì một cậu bé như Trần Dụ còn quá non nớt trong vấn đề tình cảm, Mei từng nói như thế.

 

 Giờ đây cô cũng như Cẩm Trúc không muốn Trần Dụ vướng quá sâu vào Dụ Minh “anh ấy thật sự không phải là một người tốt”. Tình hình hiện tại cô cũng chỉ có thể ở phía sau mà quan tâm đến mối quan hệ này.

 

 “Cậu với em ấy hiện tại đến bước nào rồi?” Mei ngồi xuống cạnh Dụ Minh hỏi.

 

 Dụ Minh đang xem tài liệu gật gật đầu: “Như thế nào?” Cậu hỏi vặn lại.

 

 “Dụ Minh em ấy không thể có thêm một đả kích nào nữa.” Mei chậm rãi nói, “Cậu hiểu ý mình chứ?”

 

 Dụ Minh gật đầu: “Hiện tại mình và em ấy rất tốt, tại sao lại có thêm đả kích?”

 

 Mei mất bình tĩnh: “Thế cậu với Yến như nào?” Cô bắt đầu tra hỏi, “Cậu còn ở nhà nó mấy ngày liền?”

 

 Dụ Minh nhìn ra ngoài cửa sổ không trả lời, một lúc sau cậu thở dài nói: “Mình sẽ giải quyết vấn đề này một cách êm đẹp.”

 

 “Ừa, nhớ những lời cậu nói hôm nay, mình không muốn thấy Trần Dụ tổn thương thêm nữa.” Mei nói.

 

 Dụ Minh nhìn cô rồi gật đầu, vẻ mặt của Dụ Minh cũng trở nên u sầu buồn bã.

 

 Đúng như lời Mei nói hiện tại Trần Dụ không thể nhận thêm bất kỳ đả kích nào nữa, tình trạng tâm lý của em ấy rất nghiêm trọng, Dụ Minh nhìn vào phần cơm trưa mà Trần Dụ làm cho mình bỗng nhiên anh rơi nước mắt.

 

 Phải giải quyết như thế nào Dụ Minh vẫn chưa nghĩ ra, chia tay với Yên, hay là tiếp tục giấu Trần Dụ thật sự cái nào cậu ta cũng không làm được.

 

 Cẩm Trúc hiện tại không nói gì nhưng Dụ Minh biết rất rõ tính cách của em gái mình, nếu Trấn Dụ có mệnh hệ gì thì cậu cũng không thể an nhàn mà ở bên cạnh Yến.

 

 Nhưng thật sự Dụ Minh rất yêu Trần Dụ, anh chấp nhận việc bản thân mình ghét gay đến tận xương tuỷ nhưng khi ở bên cạnh Trần Dụ chăm sóc dỗ dành kể cả khi l.à.m t.ì.n.h cùng em ấy cậu cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc, trái lại khi ở bên cạnh Yến cảm giác mà cậu nhận được chỉ có thể là cảm xúc của một thằng đàn ông thèm thuồng phụ nữ.

 

 Cậu như thế có phải là một thằng dơ bẩn không?

 

 Thật sự rất dơ bẩn.

 

 Nếu Trần Dụ biết sự thật này em ấy nhất định sẽ cảm thấy Dụ Minh mà mình hết mực yêu thương tin tưởng lại chính là một con người dơ bẩn xấu xa.

 

 Xem như những lời Mei nói đã chạm đến suy nghĩ của Dụ Minh, cả buổi chiều làm việc anh ta chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ về vấn đề hiện tại của bản thân.

 

 Hiện tại cậu chỉ ước rằng tối hôm đó cậu ở nhà và không đi dự sinh nhật thì sẽ không phải bị Lam Nghi mai mối với Yến và giá như tối hôm đó cậu không say xỉn thì hay biết mấy.

 

 Đến bước đường này cậu thật sự rất hối hận, trong ánh mắt của Dụ Minh hiện tại chứa đựng đầy rẫy mệt mỏi phiền muộn và lo toan bộn bề, tuy nhiên Dụ Minh cũng không thể trách bản thân cậu được bởi vì trước đó bản thân cậu chưa từng nghĩ đến sau này, nếu cậu biết mình sẽ rung động với Trần Dụ, sẽ đem lòng yêu Trần Dụ thì có lẽ cậu sẽ giữ khoảng cách với Yến hơn.

Loading...