Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 16: Bất Ngờ

Cập nhật lúc: 2025-06-23 16:41:29
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Dụ không ổn rồi, cậu đi đứng không nổi nữa phần m.ô.n.g cứ đau mỗi khi cậu động đậy, đó là do tối hôm qua đã quyết chiến hai hiệp sống còn với Dụ Minh mà ra.

 

 Trần Dụ nằm trên giường lười biếng: “Em không đi nổi nữa.” Cậu ăn vạ.

 

 Dụ Minh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Lần sau nhẹ hơn.”

 

 Trần Dụ lập tức bật dậy: “Còn có lần sau?”

 

 “Em định cấm túc anh à?” Dụ Minh rời giường đi thẳng vào nhà vệ sinh, mấy giây sau thì liền quay lại bế Trần Dụ vào theo.

 

 Tiếng chuông cửa vang lên Dụ Minh từ nhà vệ sinh bước ra mở cửa, miệng anh ta vẫn còn bọt kem đánh răng, sau khi mở khoá cả hai người bất ngờ đứng nhìn nhau một hồi lâu: “Abelard! Sao anh ở đây?” Cô gái bất ngờ hỏi.

 

 “Aliz! Sao em biết nhà anh?” Dụ Minh hỏi ngược lại.

 

 “Đây không phải là nhà của Trần Dụ sao?” Cẩm Trúc hỏi.

 

 Dụ Minh ngây người nhìn Cẩm Trúc không nói nên lời, anh đưa tay mời cô ấy vào bên trong sau đó rót nước cho Cẩm Trúc: “Để anh đi gọi Trần Dụ.”

 

 “Ờ.” Cẩm Trúc nhìn anh ta lom lom không rời mắt.

 

 Cô thật sự rất bất ngờ khi người anh chủ nhà mà Trần Dụ hay nhắc đến lại chính là anh trai của mình, hơn thế nữa là những gì Trần Dụ kể điều khác xa so với con người thật của anh ta, Cẩm Trúc ngồi trên sô pha suy ngẫm.

 

 Rõ ràng anh ta không thích con trai, anh ta ghét gay, anh ta có bạn gái, vậy tại sao lại lừa dối Trần Dụ, cô suy nghĩ đến khi Trần Dụ ôm Tiểu Dụ bước ra ngồi xuống bên cạnh, con mèo sau khi gặp Cẩm Trúc nó liền meo meo nịnh nọt thì cô ấy mới kịp phản ứng.

 

 Cẩm Trúc nhìn Trần Dụ nghiêm túc hỏi: “Abelard là chủ nhà của cậu?”

 

 “Abelard nào?” Trần Dụ xoa xoa Tiểu Dụ hỏi.

 

 “Dụ Minh là Dụ Minh ấy, cậu với anh ta?” Cẩm Trúc hỏi nhỏ bên tay.

 

 “Anh ấy tỏ tình với mình rồi.” Trần Dụ trả lời.

 

 Cẩm Trúc đứng hình khi nghe Trần Dụ nói. Dụ Minh tỏ tình với Trần Dụ, không thể nào, anh ta là đang muốn làm gì với bạn thân của cô, Cẩm Trúc quyết tâm hỏi cho ra lẽ, nhưng hiện tại Trần Dụ có vẻ rất hạnh phúc không thể nào phanh phui trước mặt cậu ấy được.

 

 Không biết nên lựa lời nói với Trần Dụ như thế nào, giờ đây Cẩm Trúc rối bời, một bên là anh trai, một bên là bạn thân hơn thế với tính cách và con người của Trần Dụ nếu chuyện này được làm sáng tỏ thì chắc có lẽ nó sẽ như một mũi d.a.o nhọn khắc sâu từng mũi trong tâm hồn cậu ta, hằn sâu từng vết thương lớn đầy thương tâm, và rồi chính nó sẽ kìm hãm cho đến khi cậu ấy c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn vì nó.

 

 “Cậu nói Dụ Minh là Abelard hả? Tên khi anh ấy khi còn ở Đức?” Trần Dụ nhớ lại hỏi.

 

 “Đúng rồi.” Cẩm Trúc gật đầu.

 

 “Sao cậu biết Dụ Minh?” Trần Dụ hỏi.

 

 Dụ Minh từ phòng ngủ bước ra trả lời: “Em gái của anh.” Rồi Dụ Minh đi lại ôm lấy Tiểu Dụ, “À mấy hôm trước anh đều ở nhà Aliz, không tin em hỏi em ấy đi.”

 

 Trần Dụ mỉm cười với anh ta: “Em tin mà.”

 

 Cẩm Trúc ngồi nghe Trần Dụ trả lời mà chua xót cho bạn của mình vô cùng, không ngờ Dụ Minh lại lừa dối Trần Dụ như thế, rõ ràng anh ta ở cùng bạn gái của mình mà giờ đây lại đổi trắng sự thật như thế ép cô trở thành đồng phạm với mình, lương tâm của Cẩm Trúc vô cùng áy náy.

 

 Cô biết giấu Trần Dụ là sai nhưng mà nói ra thì cậu ấy như thế nào đây? Cẩm Trúc không lường trước được điều này, cô im lặng nhìn Trần Dụ đáng thương.

 

 Quả thật nếu ngày hôm nay không hẹn đến nhà chơi với Tiểu Dụ thì chắc cô sẽ không biết Abelard lại chính là chủ nhà của Trần Dụ, cũng mai là để cô vô tình biết được lỡ như sau này có vấn đề gì thì ít ra cô còn có thể bảo vệ được cậu bạn thân của mình vì cô rất hiểu rõ con người của anh trai mình. Anh ta là người mưu mô khó đoán, những chuyện anh ta làm điều chỉ muốn lợi ích cho bản thân mà không màng đến ai.

 

 Trần Dụ vào bếp làm buổi sáng cho Cẩm Trúc và Dụ Minh, thừa cơ hội này cô muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, ánh mắt ghét bỏ nhìn thẳng vào Dụ Minh: “Anh định làm gì bạn em?”

 

 “Không làm gì cả.” Dụ Minh ung dung trả lời.

 

 “Tốt nhất là như vậy.” Cô chỉ thẳng mặt anh trai mình,

“Em cảnh cáo anh tốt nhất là anh nên an phận, không thì đừng trách em.” Cô bỏ vào bếp phụ giúp Trần Dụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-du-khoi/chuong-16-bat-ngo.html.]

 

 Dụ Minh ngây người nhìn theo bóng lưng Cẩm Trúc.

 

 Trần Dụ loay hoay mãi một lúc lâu thì cũng đã làm xong bữa sáng, Cẩm Trúc giúp cậu bày thức ăn ra bàn, trong lúc này Cẩm Trúc thăm hỏi: “Cậu thật sự thích anh trai mình?”

 

 “Ừa, ở bên anh ấy mình thấy lạ lắm, anh ấy đối tốt với mình, thấy hạnh phúc vãi.” Trần Dụ khen anh ta không ngớt, “Anh ấy ở nhà cậu mấy hôm nay hả?”

 

 Nhìn thấy Trần Dụ ngập tràn trong hạnh phúc, miệng luôn tươi cười thật sự rất khó để trả lời rằng không có, nhưng nói có thì như kiểu tiếp tay cho anh trai mình tổn thương người bạn thân nhất, cô ở giữa hai luồng ý kiến trái chiều vô cùng khó lòng, thất thần một lúc Cẩm Trúc gật đầu: “Ừa.”

 

 Dùng bữa sáng xong Dụ Minh chuẩn bị đến công ty làm việc, Cẩm Trúc đi theo anh ta gương mặt cô vô cùng tức giận gọi: “Abelard!”

 

 Dụ Minh quay người lại: “Hả?”

 

 “Nếu anh đã có bạn gái rồi thì buông tha cho bạn em đi.” Cô đóng cửa tránh để Trần Dụ nghe thấy.

 

 “Vớ vẩn gì đấy?” Dụ Minh cau mày, “Em im miệng cho anh!”

 

 “Em cảnh cáo anh, đừng có làm khùng điên ở đây, để em biết bạn em tổn thương thì đừng trách em không nghĩ tình anh em.” Cẩm Trúc mở cửa bỏ vào trong.

 

 “Con nhỏ này.” Dụ Minh thở dài.

 

 Cẩm Trúc trở vào nhà cũng không nhắc đến chuyện này với Trần Dụ vì cô muốn từ từ để thời gian nói bạn thân mình biết, song cô vẫn muốn cho anh trai mình một tia hy vọng bởi vì khi trực tiếp đối diện với cô ánh mắt của Abelard rất thành thật không chứa đựng sự dối trá.

 

 Từ từ để thời gian nói ra chính là con người của Dụ Minh, ban đầu thì tình cảm rất đậm sâu nhưng dần về sau anh ta nhất định sẽ thay đổi, cũng giống như việc anh ta đã ở nhà bạn gái mấy hôm liền nhưng trước mắt Trần Dụ thì lại bảo rằng mình ở nhà của em gái.

 

 Hơn nữa một vết sẹo mãi mãi ở sâu bên trong Dụ Minh khiến anh ta căm ghét nó đó chính là “gay” do đó tại sao anh ta lại dễ dàng chấp nhận yêu Trần Dụ dễ dàng như thế, hay chỉ bởi vì anh ta muốn thử cảm giác mới lạ nên đã âm thầm mang Trần Dụ ra làm vật thí nghiệm.

 

 Suy nghĩ của cô hoàn toàn vô căn cứ vì từ khi cả hai nói ra lòng mình cho nhau nghe thì vết sẹo mà Dụ Minh cố giấu đi cũng dần được Trần Dụ xoa dịu, tuy nhiên cũng rất có khả năng đó chỉ là hiệu ứng rung động nhất thời. Cũng giống như cô từng nói “đồng cảm là bước ngoặt dẫn tình yêu” rất có thể ở giữa đoạn đường đó tình yêu họ đã dừng lại ở điểm xao xuyến đối phương.

 

 Tình cảm mà Trần Dụ và Dụ Minh trao cho nhau liệu có phải là một tình yêu chân thật như Trần Dụ nghĩ hay không, hay chỉ đơn thuần là một mối tình lấy quan hệ làm điểm tựa.

 

 Nếu đúng như suy nghĩ của Cẩm Trúc thì đây đúng là một cú sốc lớn đối với bạn thân của cô, Trần Dụ.

 

 Trần Dụ lau chùi cái bàn trà nhỏ xong thì vào trong thay đồ để cùng Cẩm Trúc và Tiểu Dụ dạo phố. Vấn đề công việc của cậu đã được giải quyết êm đẹp, Trần Dụ đã xin nghỉ để tiếp tục công việc mà mình yêu thích mặc dù môi trường làm việc ở quán cà phê X giúp Trần Dụ có thêm nhiều bạn bè tốt nhưng dù sao thì ngay từ đầu nó chỉ là phương pháp tạm bợ mà thôi.

 

 Số tiền đã vay Dụ Minh vừa rồi cũng đã đi quá giới hạn của cậu rồi nên từ rày về sau bà Trần đừng hòng Trần Dụ gửi về một xu nào nữa, sức chịu đựng và bao dung của cậu dường như đã bị bà Trần mài mòn tất cả giờ đây bên trong cậu chỉ còn một từ “mẹ” bổn phận nuôi chọn chữ hiếu thì đành thôi vậy.

 

 Có lẽ người ngoài sẽ cho cậu là một thằng bất hiếu những cậu nhất định bỏ ngoài tai, chỉ có chính cậu mới hiểu rõ vấn đề này thôi.

 

 Hôm nay cậu và Cẩm Trúc đưa Tiểu Dụ đến công viên dạo chơi, thời tiết tháng mười ít mưa, những ánh nắng cũng bắt đầu thi nhau soi rọi khắp cả thành phố, những tán lá còn động lại vô số hạt mưa li ti để khi ánh nắng chiếu qua nó thì liền tỏ lung linh như những viên pha lê sáng ngời.

 

 Cả hai thông thả nhìn Tiểu Dụ vui đùa, gần đó có một chú mèo con có bộ lòng vàng ươm ở trên đỉnh tai có hai ba đốm đen trong rất nổi bật, Tiểu Dụ thấy nó thì liền chậm rãi tiến đến, hai con mèo quấn lấy nhau như thể đã tìm được người bạn trí cốt.

 

 “Dễ thương quá ha.” Cẩm Trúc nhìn chúng vui đùa mà trong lòng cũng vui theo.

 

 Trần Dụ gật đầu đáp: “Ừa.”

 

 “Không thể tin được chủ nhà mà mày kể lại chính là anh tao.” Cẩm Trúc gợi nhớ, “Khác xa hoàn toàn những gì mày kể luôn.”

 

 “Thế khi ở nhà anh ấy như thế nào?” Trần Dụ hiếu kỳ hỏi.

 

 “Abelard.” Cô ngẫm nghĩ, “Anh ta khó ưa khó gần khó hầu hạ, tao ghét nhất là cái bộ mặt của anh ấy, ghét cực kỳ.”

 

 Trần Dụ nghe Cẩm Trúc nói xấu anh trai mình mà mỉm cười: “Chê anh ấy thậm tệ vậy à?”

 

 “Đâu có chê, nói thật mà.” Cẩm Trúc phản đối câu hỏi này, “Chắc mà do ở cạnh bạn thân của tao nên tính tình thay đổi.”

 

 “Quá trời quá đất rồi.” Trần Dụ cười.

Loading...