Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 547

Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:55:52
Lượt xem: 17

Chương 547: Người Ngồi Trong Cung, Bạc Từ Trên Trời Rơi Xuống

 

 

 "Bây giờ có công chúa tiểu di sẵn lòng cùng làm, vậy ta sẽ không gọi Kim Lăng

 

 

 hầu vào nữa."

 

 

 Nghe thấy thế thì cửu công chúa hơi sững sờ, quay đâu nhìn ve phía Lý Nguyên Thanh: "Đúng rồi, Lý đại nhân, Kim Lăng hau không dính dáng đến chuyện của Thần Vương thúc ư?"

 

 

 Lý Nguyên Thanh cười cười: 'Kim Lăng hâu không chỉ không dính dáng đến mà còn cung cấp cho ta không ít tin tức." Nghe vậy thì, cửu công chúa sửng sốt: "Vậy là thế nào?"

 

 

 Lý Nguyên Thanh nói chuyện Kim Lăng Hầu lấy ra manh mối vê bản ghi chép suốt mười mấy năm ra.

 

 

 Tất cả mọi người đều bất ngờ.

 

 

 Liễu Phán Nhi phản ứng lại đầu tiên, nửa tin nửa ngờ. "Mấy năm nay Kim Lăng hầu không có thành tích gì trong khoa cử lẫn đường làm quan là vì không muốn dính vào chuyện của Thần Vương?"

 

 

 Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Sự thật đúng là như thế, tuy Kim Lăng hầu cực kỳ giỏi làm ăn, sản nghiệp cũng rất nhiều, nhưng cái khác là không liên quan đến việc buôn bán với nước ngoài.'

 

 

 "Dù cho Thần Vương có lôi kéo mấy lần, nhưng Kim Lăng hầu đều dùng kế gạt đi." Cửu công chúa khẽ nhíu mày, hơi bất mãn.

 

 

 "Tuy rằng ông ta có chứng cứ, nhưng vì sao lại không tấu lên cho hoàng huynh vậy?"

 

 

 Lý Nguyên Thanh cười cười: "Bởi vì những chứng cớ kia coi như có thể tra được thuyền buôn lậu giao thương với hải ngoại, nhưng không tra ra Thân Vương được.'

 

 

 "Với thế lực khổng lồ của Thân Vương, quan viên nơi đó cấu kết cực kỳ nghiêm trọng với thương nhân ngoại quốc, bên này Kim Lăng hầu dâng đồ lên, nói không chừng không lâu sau đó Kim Lăng hầu sẽ phải mất mạng."

 

 

 Cửu công chúa hơi sững sờ, thở dài một tiếng: "Ai da, ý Lý đại nhân nói là chuyện này cũng không thể trách Kim Lăng hầu."

 

 

 "Nếu như không phải hoàng huynh có được sự trợ giúp từ Cố đại nhân với Lý tướng quân, thì chắc cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ."

 

 

 "Nhưng cũng may là hết thảy kết quả đều tốt, chưa tới nửa năm, đã giải quyết được họa lớn trong lòng hoàng huynh."

 

 

 "Không chỉ có thế, nhiêu thuyền buôn hàng như vậy, ngập tràn trong quốc khố, có thể làm được càng nhiều chuyện hơn." Liễu Phán Nhi thấy Lý Nguyên Thanh đã mệt, kéo Lý Nguyên Thanh về phòng nghỉ ngơi.

 

DTV

 

 Lý Đại Bảo cùng cửu công chúa nghiên cứu xem làm sao để cải tiến vẻ ngoài của đồng hồ. Chu Bình Đế ở kinh thành xa xôi, nhận được được sổ con từ Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu, đồng thời cũng nhận được sổ con của Mạnh Thế Đức và Triệu tri phủ.

 

 

 Bốn cái sổ con này đặt trên bàn, Chu Bình Đế liên tục nhìn nhiều lần, sau đó cười ha ha.

 

 

 "Tốt, thật sự là quá tốt!"

 

 

 Triệu hoàng hậu thấy trượng phu như thế, thì cũng rất tò mò.

 

 

 "Be hạ, sao người lại vui mừng vậy?”

 

 

 Chu Bình Đế hăm hở, giọng nói sang sảng.

 

 

 "Cố Thiệu với Lý Nguyên Thanh ở Kim Lăng bên kia tất cả đều thuận lợi... Mạnh Thế Đức cùng đường huynh họ hàng xa của nàng, ở phủ Tâm Dương Phủ, cũng cực kỳ thuận lợi.”

 

 

 "Chứng cứ tạo phản của Thần Vương cực kỳ xác thực, lại cấu kết với Oa quốc, buôn lậu vũ khí cấm..."

 

 

 Trên mặt Triệu hoàng hậu lộ vẻ kinh ngạc: "Bây giờ mới được nửa năm thôi mà!"

 

 

 Chu Bình Đế khẽ gật: "Đúng vậy đó, quả thật là mới nửa năm! Lúc đầu ta nghĩ là ít nhất phải hai ba năm cơi"

 

 

 "Trước đó Lý ái khanh gửi tin mật tới, nói với trãm, binh quý thần tốc, và cũng nói rõ nguyên nhân, vả lại còn cung cấp chứng cứ hữu dụng liên quan."

 

 

 "Bởi vậy, trẫm đã đồng ý với kế sách của Lý ái khanh, không ngờ là sẽ nhanh vậy. Lý Nguyên Thanh với Cố Thiệu này đúng thật là phúc thần ái tướng của trãm”" Triệu hoàng hậu cũng nhanh chóng lấy lòng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, có phúc thần ái tướng như vậy, chắc chắn có thể kiến lập một thời đại hưng thịnh."

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-547.html.]

 Bây giờ điêu Chu Bình Đế mong cầu không nhiều, chính là mong rằng tương lai có thể được tốt như phụ thân hắn ta, tốt như các liệt tổ liệt tông trước đây.

 

 

 Bởi vậy mà bình thường Chu Bình Đế cực kỳ cân mẫn, cũng không quá yên tâm với chuyện nam nữ.

 

 

 Dù sao bây giờ đã có năm nhi tử, vê sau sẽ có thể có thêm, cho nên tuyệt nhiên không cần lo lắng không có hoàng tự kế

 

 

 thừa hoàng vị.

 

 

 Hoàng hậu thôi đã có ba nhi tử, vả lại còn thông minh khiêm tốn, Chu Bình Đế rất thích.

 

 

 Chu Bình Đế không đợi nổi đến buổi chầu ngày mai, lập tức cho gọi lục bộ với tả hữu tể tướng tới, nói cái tin có thể làm chấn động cả trời xanh cho họ.

 

 

 Đám người nghe vậy thì vô cùng kinh sợ, không dám tin.

 

 

 Mọi người trong triều, đều biết Thần Vương là tai họa ngâm lớn.

 

 

 Dù cho không có chứng cứ, rất nhiều người chỉ hoài nghi không thôi.

 

 

 Những người biết một ít nội tình, thì càng thêm tin tưởng. Nhất là Triệu ngự sử, bấy giờ đã trợn tròn mắt.

 

 

 Thế mà Thần Vương cũng đã bị tóm rồi, chỉ mong quan hệ giữa ông ta với Thần Vương có thể tiếp tục che giấu.

 

 

 Nghĩ lại thì, mỗi lần đều là Triệu ngự sử nhận thư từ phía Thần Vương, sau khi xem xong thì lập tức đốt đi.

 

 

 Không có chứng cứ, tuyệt đối không thể chứng minh tội danh của ông ta.

 

 

 Nhưng ông ta mơ quá đẹp, không hề biết ở bên phủ Tâm Dương kia, tâm phúc của Thần Vương bị thẩm vấn, đã khai Triệu ngự sử ra.

 

 

 Sau khi trao đổi xong thì Chu Bình Đế sai khiến một tâm phúc khác đi thẳng tới Kim Lăng Giang Nam, tính cả hộ bộ lẫn quan viên của Hình bộ và Đại Lý Tự, một nhóm mười mấy người, chạy tới phủ Tâm Dương với thành Kim Lăng.

 

 

 Tâm tình của Chu Bình Đế khoan khoái, người ngồi trong cung, bạc từ trên trời rơi xuống, hơn nữa Thần Vương đã bị mai một.

 

 

 Chí ít thì hiện tại hắn ta có thể kê cao gối ngủ mà không cần lo lắng nữa.

 

 

 Có điều, Chu Bình Đế bất kể thế nào cũng không ngờ rằng hắn ta còn chưa đi gây rắc rối cho sứ thân Oa quốc, mà những sứ thần Oa quốc này đã tự tìm tới cửa. "Be hạ, đại tướng quân Tokugawa mưu đồ làm loạn, bất kính với Thiên Hoàng của bọn ta, không những thế còn mưu mô làm phản, những hàng hóa buôn lậu hàng hóa chính là chứng cứ. Xin bệ hạ hãy nghiêm trị những tội nhân rắp tâm mưu phản kia."

 

 

 Chu Bình Đế gật đầu: "Tất nhiên, xúc phạm luật pháp Đại Chu ta, tram đương nhiên không thể bỏ qua. Lén lút vận chuyển vũ khí cấm của Đại Chu ta, quả nhiên là gan to bằng trời."

 

 

 Oa quốc sứ đoàn là người trung nên, ltou Hiroki tỏ vẻ cực kỳ thành khẩn.

 

 

 "Bệ hạ anh minh, nhưng mà tất cả là do đại tướng quân Tokugawa, không phải do quốc quân bọn ta gây nên."

 

 

 "Bệ hạ, ngài có thể trừng phạt đại tướng quân Tokugawa, nhưng đừng nên hiểu lâm sự trung thành của Thiên Hoàng bọn ta đối với bệ hạ."

 

 

 "Những hàng hóa trên thuyền hàng kia, đều là thương nhân và bạc của bách tính Oa quốc ta, xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ, nhân từ thiên hạ, trả lại những thứ mồ hôi xương m.á.u cho kẻ đáng thường Oa quốc."

 

 

 Chu Bình Đế vậy thì thấy hết sức ngạc nhiên.

 

 

 Cái người Oa quốc này thật là được đà lấn tới, hắn ta còn chưa tìm được cơ hội răn dạy Oa quốc đâu, những người này thế mà lại muốn đòi bốn trăm chiếc thuyền hàng kia vê, mà hình như còn muốn cả bạc cơ.

 

 

 Bấy giờ Chu Bình Đế đã làm Hoàng đế mấy năm, trình độ nén giận rất đẳng cấp. Dù cho trong lòng phiền chán, nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả như cũ. ltou Hiroki thấy thế, nghĩ là sau khi Chu Bình Đế bị lấy lòng, sẽ giống như tiên đế vậy, thích việc lớn hám công to, cứ như thế mà buông tha.

 

 

 Chỉ có thể nói, ltou Hiroki đã nghĩ sai.

 

 

 Chu Bình Đế bây giờ còn muốn nhiều hơn cơi

 

 

 Hắn ta không những không đưa những thuyền hàng và bạc cho Oa quốc, mà còn muốn thể nào cũng phải đào được mấy miếng thịt từ Oa quốc bên kia, giáo huấn Oa quốc.

 

 

 Chẳng qua là trong lúc nhất thời không có đầu mối, hắn ta cảm thấy hẳn nên gửi tin cho tướng quân giỏi đánh giặc Lý Nguyên Thanh với tay đàm phán thiện nghệ Cố Thiệu, để bọn họ nghĩ ra chủ ý hay.

Loading...