Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 295
Cập nhật lúc: 2024-09-16 17:20:19
Lượt xem: 27
Chương 295: Lý Nguyên Thanh Đưa Ngân Lượng
Hai ngày hội Nghênh Xuân rất thành công, người dân trong thôn ở xung quanh rất thích những thứ trên trấn.
Mấy thôn tương đối gần trấn Cát Tường đều cảm thấy đồ đạc nơi này cũng coi như là khá đầy đủ, không cần phải bỏ gần tìm xa, đi trấn Bạch Sa mua lương thực, vải vóc cùng với đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Đây chính là mục đích của Liễu Phán Nhi khi tổ chức hội Nghênh Xuân.
Bắt đầu từ ngày hai mươi bảy tháng chạp âm lịch, người dân trong toàn thôn Cát Tường bắt đầu chuẩn bị đón năm mới.
Lưu thị đã sớm không thể chờ đợi nữa, đây là Tết đầu tiên của họ khi định cư ở phía Nam nên đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, muôn màu muôn vẻ.
Lưu thị đưa nữ nhi và tôn nữ đi làm bánh mật với thôn trưởng Lý bên cạnh, học dân bản xứ làm bánh mật. Tuy nhiên, người dân của thôn Cát Tường vẫn giữ được phong tục trước đây và tiếp thu những phong tục thú vị của miên nam. Các hoạt động trong dịp Tết phong phú và thú vị hơn.
Liễu Phán Nhi ở nhà tính sổ sách, làm kiểm kê cuối cùng.
Tổng cộng kiếm được bao nhiêu bạc, lại tiêu bao nhiêu, cuối cùng còn lại bao nhiêu, liệt kê từng cái một trên sổ cái, nhìn thoáng qua là hiểu ngay.
"Vậy làm phiền Miêu Nhi cô nương." Tam quả phụ cười làm lành, thái độ rất khách sáo.
Sang năm không ngừng cố gắng, lại sáng tạo thành tích tốt.
Bây giờ phu nhân cũng là người có địa vị, không phải ai muốn là có thể gặp được.
Mao Nhi tỷ đặt ấm trà trong tay xuống, nhìn ra bên ngoài xuyên qua khe cửa: "Các ngươi chờ một chút, ta đi bẩm báo phu nhân."
DTV
Lúc này, Liễu Phán Nhi nghe thấy có người gõ cửa.
Mặc dù phu nhân sẵn lòng gần gũi với người dân trong thôn, đôi khi có cảm giác xa cách sẽ tốt hơn. Đặc biệt là người ở bên ngoài, còn có Tam quả phụ, vốn không phải người phu nhân thích.
Cuối cùng, Liễu Phán Nhi không thể không cảm khái, kiếm được nhiều, tiêu cũng nhiều. "Lão tỷ tỷ, trước kia ta không có thể diện, nhưng ta muốn sau này sống vẻ vang, ngươi giúp ta. Ta sống tốt, sẽ không đi quấy rây nhà các ngươi. Nếu ta sống không tốt, các ngươi cũng không cần lo lắng cho ta với Toả Tử ư?"
Tam quả phụ mỉm cười: "Thông gia, ta sao có thể lừa gạt ngươi chứ? Hôn sự này ta đã tự mình hỏi Lý Nguyên Thanh lúc hắn còn ở trên trấn, còn nói muốn cho Anh Nương ngân lượng để làm của hồi môn. Ta đã chuẩn bị xong mọi chuyện rồi, khoảng ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, nhân lúc già trẻ trong thôn đều có mặt đông đủ thì sẽ tổ chức hôn lễ."
"Cứ như vậy thì Anh Nương cũng có thể có một chỗ đặt chân. Nói thật, Anh Nương gả vào Chu gia thì ta cũng có một người tri kỷ. Dù sao con dâu trước kia của ta, bây giờ đã trở thành con dâu nhà ngươi. Ta tái giá đến Chu gia, đương nhiên cũng phải tìm một người cùng một lòng với ta.'
Sau khi tiếng bước chân của Miêu Nhi tỷ đã đi xa, Lý nhị nãi nãi mới nhỏ giọng nói: "Thông gia, Lý Nguyên Thanh thật sự đồng ý hôn sự của Lý Anh Nương và lão tam của Chu gia không? Ngươi cũng đừng lừa gạt ta.'
Miêu Nhi tỷ đi vào báo cáo, nói Tam quả phụ và Lý nhị nãi nãi câu kiến.
"Vậy cũng được, ta tin tưởng ngươi một lần." Lý nhị nãi nãi trả lời: "Bây giờ sống thật tốt đi, thôn và trấn của chúng ta cũng rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-295.html.]
"Thật ra, trước kia ta nghèo khó quá, ta là quả phụ mang theo nhi tử, chỉ cần có đường sống thì ta cũng sẽ không không biết xấu hổ đâu." Tam quả phụ bây giờ đã sống cuộc sống vẻ vang nên càng thêm quý trọng hơn.
Lý nhị nãi nãi vốn là người hiên hậu, hơn nữa từ khi con dâu tái giá đến nhà bà, vô cùng chịu khó, hơn nữa không bao lâu là mang thai. Chẳng bao lâu nữa thì bà sẽ có cháu. Vốn còn lo lắng Tam quả phụ không an phận, không ngờ Tam quả phụ lại mang theo tôn tử tái giá, càng ngày càng tốt, cũng không tới tìm phiền toái.
Liễu Phán Nhi lúc này mới nhớ tới chuyện của Lý Anh Nương. Lý Nguyên Thanh nói với nàng nguyên nhân rồi, Liễu Phán Nhi cũng sẵn lòng bỏ ra hai mươi lượng bạc này.
"Miêu Nhi, mời bọn họ đến phòng khách, ta lập tức đi tới." Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng nói, chuẩn bị cho ngân lượng là được, những chuyện khác, không muốn quản.
"Vâng, phu nhân." Miêu Nhi tỷ trả lời.
Một lúc sau, Lý nhị nãi nãi và Tam quả phụ được đưa đến phòng khách.
Liễu Bàn Nhi cười đi vào: "Nhị bá mẫu, Tam thẩm, bảo hai người chờ. Không biết hai người tới đây có chuyện gì?"
Lý Nhị nãi nãi thật thà, thấy Liễu Phán Nhi hỏi như vậy nên ngại trả lời.
Tam quả phụ cười nói: "Nguyên Thanh gia, khi Nguyên Thanh trở về hắn đã đồng ý hôn sự của Anh Nương và con riêng Chu lão tam. Ngày mai là ngày hai mươi tám, cũng là ngày tốt tổ chức hôn lễ, ta tới nói với ngươi một tiếng."
Liễu Phán Nhi nghe nói như thế, nàng giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Xem trí nhớ của ta này, lại quên mất chuyện này. Miêu Nhị, lấy hai mươi lượng bạc trong hộp của ta lại đây."
Lúc này Lý nhị nãi nãi cũng chân thành cảm ơn: "Đúng vậy, đây đều là công lao của phu nhân, chúng ta đều nhớ kỹ"
Miêu Nhi tỷ đặt hai thỏi bạc mười lượng trước mặt Tam quả phụ.
Liễu Phán Nhi gật đầu, lại cười nói: "Vậy là tốt rồi, bây giờ bà cũng có cửa hàng, tôn tử cũng ở bên cạnh, lại có con dâu đồng lòng với bà, cuộc sống sau này tốt đẹp, về sau được hưởng phúc rồi."
Tam quả phụ đã sớm đoán được kết quả như vậy, nhẹ nhàng cười trả lời: "Nguyên Thanh gia, ta hiểu được nặng nhẹ. Anh Nương cũng bị phụ mẫu của nàng dọa cho vỡ gan, không có mặt mũi mà tới đây. Sau này ta mang theo nàng sống qua ngày, sẽ không tới quấy rây nữa."
Liễu Phán Nhi nhìn Tam quả phụ, nụ cười trên mặt rất bình thản: "Tam thẩm, bà cũng biết mà, dọc đường chạy nạn Anh Nương và phụ mẫu của nàng ta đối xử với năm mẫu tử chúng ta như thế nào. Nếu quá trực tiếp thì ta sẽ không nói. Hai mươi lượng bạc này ta gửi thay Lý Nguyên Thanh, coi như nể tình huynh muội. Từ nay về sau, các người sống tốt là được, mọi người bình an vô sự là tốt nhất."
Tam góa phụ mỉm cười: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể sống tốt như bây giờ, cái này đều phải cảm ơn phu nhân! Nếu không có người thì chắc bọn ta đã c.h.ế.t trên đường chạy nạn rồi, nào có cơ hội vào nam lập nghiệp? Nào có cơ hội sống tốt bây giờ?"
Hai mươi lượng bạc, Liễu Phán Nhi thấy không nhiều lắm nhưng đối với Tam quả phụ mà nói thì vậy là nhiều lắm rồi.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Nếu chúng ta không bỏ ra số ngân lượng này, bây giờ có lẽ sẽ không bị người khác nói gì, nhưng về sau sẽ bị người ta nhắc tới. Thay vì như vậy, phu thê chúng ta làm như này coi như dùng tiền đổi lấy sự bình yên. Hơn nữa, cho dù Lý Anh Nương không hiểu chuyện, nhưng Tam quả phụ rất khôn ngoan, bà ấy sẽ không để cho Lý Anh Nương tới gây chuyện thị phi đâu. Bình an vô sự như vậy là tốt rồi, ta cũng không cần phải cố ý nhằm vào một tiểu nha đầu đã từng bị chiều hư."
Tam quả phụ còn mời Liễu Phán Nhi ăn tiệc, Liễu Phán Nhi sẽ không đi, đến lúc đó để Lý Đại Bảo đi là được.
Lưu thị thấy Tam quả phụ và Lý nhị phu nhân đi rồi mới cảm khái nói với Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội, muội và Nguyên Thanh đều là người có lòng tốt, còn quan tâm Lý Anh Nương nữa."
Hỏi han một hồi, Liễu Phán Nhi đưa ngân lượng cho Lý nhị nãi nãi, yêu cầu bà giao nó cho Lý Anh Nương như một khoản tiền hôi môn. Chuyện này Lý Nguyên Thanh đã cố gắng hết lòng rồi.
"Chiêu?" Mặt Lưu thị lộ vẻ trào phúng: "Đó đều là giả cả, nếu thật sự thương khuê nữ thì sao lại bán khuê nữ vào trong thanh lâu chứ?”