Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 374: Bùa của ngươi không cần tiền sao?

Cập nhật lúc: 2025-11-05 05:19:33
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Nhìn Tư Lãnh Nguyệt hộc máu, Tần Lưu Tây cả kinh, vội vàng đặt hai ngón tay lên mạch đập của nàng, phát hiện tâm mạch hỗn loạn.

Nàng vội cởi cái túi bên hông, lấy một cái chai nhỏ, đổ một viên đan d.ư.ợ.c nhét miệng Tư Lãnh Nguyệt.

Đã quyết định đến tộc địa, Tần Lưu Tây tự nhiên thể chuẩn . Các loại đan dược, bùa chú bảo mệnh nàng đều chuẩn sẵn một ít, để phòng ngừa tình huống đột xuất.

Sự thật chứng minh, nàng đúng. Nhìn xem, bây giờ dịp dùng đến.

Uống đan d.ư.ợ.c của Tần Lưu Tây xong, thở của Tư Lãnh Nguyệt dần định . Nàng nở một nụ khổ: “Ta kéo chân của ngươi .”

Nàng Tần Lưu Tây cho uống thứ gì, nhưng t.h.u.ố.c họng tan, d.ư.ợ.c lực lan khắp kinh mạch, tâm mạch hỗn loạn của nàng cũng dần bình tĩnh . Thứ t.h.u.ố.c chắc chắn vô cùng quý giá.

Tần Lưu Tây : “Nói bậy gì chứ, ngươi là thứ của nợ ảnh hưởng.” Nàng chỉ cái t·hi t·hể khô âm thai đen thui, thần sắc lạnh lùng: “Ngươi xem báo thù cho ngươi.”

Nàng buông Tư Lãnh Nguyệt , từ trong tay áo móc một xấp giấy vàng. Tay cần bút, nàng trực tiếp c.ắ.n phá đầu ngón tay, dùng nội lực thúc m.á.u chảy , bắt đầu vẽ bùa.

Tư Lãnh Nguyệt nàng vẽ bùa nhanh, nhưng ngờ hiện tại còn nhanh hơn. Đầu ngón tay lướt , tàn ảnh hiện lên, một lá bùa thành.

Tần Lưu Tây ném thẳng lá bùa lên cái âm thai vẫn còn đang tản âm sát khí . Thế vẫn xong, một lá nữa, một lá nữa.

Chỉ trong mấy thở, mấy lá bùa bọc kín cái âm thai nhỏ bé như một cái bánh chưng, âm sát khí thể nào tản nữa.

Tư Lãnh Nguyệt: “...”

(Nếu cái âm thai linh, chắc là tức đến mức bật dậy mất. Có ai vũ nhục như chứ? Bùa của ngươi cần tiền hả!)

“Nếu còn dám hành động thiếu suy nghĩ, trực tiếp dùng Ngũ Lôi Phù nổ banh xác nó .” Tần Lưu Tây ngậm đầu ngón tay (dính máu), hừ lạnh một tiếng.

Tư Lãnh Nguyệt cái lý do trẻ con , khỏi bật .

Tần Lưu Tây lúc mới nàng: “Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chút nào ?”

Tư Lãnh Nguyệt gật đầu: “Uống t.h.u.ố.c liền đỡ hơn nhiều . Vừa ... giống như là thấy hình ảnh Cung Tiêm Biện hiến tế . Lời nguyền rủa oán độc đó cứ như tiếng trống dồn dập, vang lên bên tai , thần hồn cũng cảm thấy chút bất .”

Tần Lưu Tây mặt lộ vẻ áy náy: “Là sơ suất, ngờ việc trực tiếp lấy thứ ảnh hưởng đến ngươi lớn như .”

“Ngươi lời , chẳng là khiến giấu mặt ? Ngươi tìm cái huyết dẫn (vật dẫn huyết chú) , là chuyện mà tổ tiên trăm năm qua đều . Ngươi lợi hại .” Tư Lãnh Nguyệt dỗi.

Tần Lưu Tây đắc ý, : “Cung Tiêm Biện lấy âm thai huyết dẫn, lấy linh hồn vật tế. Chỉ là tìm nó, vẫn thể tính là giải chú. Nàng thật sự tàn nhẫn! Âm thai huyết mạch Tư gia các ngươi, nhưng cũng huyết mạch của nàng . Lấy chính cốt nhục của vật dẫn, thể là g·iết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Hình phạt của trời cao chắc chắn cũng nghiêm trọng hơn. Lại thêm hiến tế cả linh hồn, huyết chú tồn tại trăm năm, cũng lỗ.”

Tư Lãnh Nguyệt : “Thánh nữ cũng , Cung Tiêm Biện , từ một thôn nữ chút tiếng tăm, từng bước tu luyện trở thành Hắc vu Thánh nữ, ngoài thiên phú dị bẩm , cũng một mặt tàn nhẫn. Nàng đối với khác ác, mà đối với chính còn ác hơn.”

“Đáng tiếc chôn vùi vì một gã tiểu bạch kiểm. Chậc, đàn ông đúng là đáng tin cậy.”

Bỗng nhiên, một trận cuồng phong mang theo sát khí thổi qua.

Tư Lãnh Nguyệt đang vài phần hổ: “!” Cái miệng của nàng, chắc c·hết cũng tức đến mức bật dậy mất.

Tư Lãnh Nguyệt ấn ấn khóe miệng, về phía cái "bánh chưng bùa" , hỏi: “Huyết dẫn tìm , phù trận hiến tế coi như phá ?”

“Huyết dẫn chính là trận tâm. Trận tâm vỡ, trận pháp liền hủy. cũng nghĩa là huyết chú phá giải, rốt cuộc việc hiến tế thành, lời nguyền gieo xuống.” Tần Lưu Tây : “Tìm thứ , chẳng qua mới thành công một nửa, việc phá chú hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút. Ngươi thử xem, ngươi bây giờ gì khác biệt ?”

Thư Sách

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-374-bua-cua-nguoi-khong-can-tien-sao.html.]

Tư Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Ở cùng một chỗ với nó, thần hồn càng thêm khó chịu.”

Tần Lưu Tây : “Vừa lúc chạm nó, ngươi liền ngã xuống?”

“Lúc ngươi lấy nó, giống như lửa thiêu đốt, khó chịu vô cùng.”

Tần Lưu Tây ngạc nhiên. Nàng cảm thấy âm sát khí thoải mái nên mới dùng Nghiệp Hỏa, nhưng Tư Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy như lửa đốt.

Nàng về phía cái bánh chưng bùa, mày nhíu

Là bởi vì chung huyết mạch, nên đồng cảm như bản cũng ? Cái lời nguyền ...

Trong đầu Tần Lưu Tây phảng phất thứ gì đó lóe lên, nhưng quá nhanh thể bắt kịp.

“Chúng rời khỏi nơi . Thứ tồn tại ở đây trăm năm, cả cái cung điện sớm trở thành một Tàng Âm Pháp Trận. Ở đây lâu, cho thể của ngươi.” Tần Lưu Tây , chút ghét bỏ định nhón cái "bánh chưng bùa" lên.

Tư Lãnh Nguyệt: “Đừng chạm .” Nàng từ trong lòng móc một chiếc khăn tay lớn đưa qua.

Cái âm thai bùa bọc cũng lớn, rốt cuộc chỉ là thai nhi năm sáu tháng mới phát triển chỉnh. Dùng khăn tay bọc , còn thể thắt nút.

Tần Lưu Tây xách nó lên, dùng ngón tay móc cái nút thắt, huơ huơ, cùng Tư Lãnh Nguyệt rời khỏi sơn cốc.

“Giờ chúng ?” Tư Lãnh Nguyệt hỏi.

Tần Lưu Tây sắc trời: “Nơi là địa phận huyện Gia. Chúng thành, men theo đường thôn xóm xem mượn chiếc xe nào . Từ huyện Gia Tương Nam cũng chỉ mất hai ngày đường. Chúng thẳng đến Tương Nam tìm Ô thị tộc đàn, xem bọn họ cách thế nào về huyết chú .”

“Lại âm lộ ?”

“Ngươi ở đáy cốc âm sát khí xâm nhập, tâm mạch cũng chút hỗn loạn, tiện âm lộ nữa, để tránh thần hồn càng thêm bất .” Tần Lưu Tây lắc đầu: “Chúng đến huyện Gia, thuê một chiếc xe ngựa .”

Tư Lãnh Nguyệt liền theo nàng.

Tần Lưu Tây cùng nàng sóng vai đường lớn, : “Lúc chúng tới, đáng lẽ nên chỉ vì tiện mà âm lộ, lẽ nên tìm hai con ngựa. Giờ chỉ thể bộ, đúng là thất sách.”

Tư Lãnh Nguyệt khẽ: “Người phi thường thì dùng Phi Thường Đạo.” (ám chỉ tên cửa hàng của Tần Lưu Tây)

Tần Lưu Tây cũng khanh khách, tai khẽ động: “ mà, chúng thể cọ xe nhờ.”

“Hửm?”

Tần Lưu Tây cùng nàng một đoạn, liền thấy tiếng vó ngựa từ phía truyền đến. Hai dừng , đầu .

Có hai chiếc xe ngựa đang tới, một một , xung quanh mấy hộ vệ mặc áo ngắn đang cưỡi ngựa theo. Thấy Tần Lưu Tây các nàng, ghé bên cửa sổ xe ngựa gì đó.

Xe ngựa cũng dừng mà chạy thẳng qua bên cạnh các nàng.

Tư Lãnh Nguyệt nhướng mày, như Tần Lưu Tây: “Cọ xe? Xe còn chẳng thèm để ý đến ngươi.”

Tần Lưu Tây: ( là thói đời mà! Nữ tử đón xe cũng ai cho nhờ là ?)

Bên trong xe ngựa phía , một đàn ông sắc mặt xanh xao, gầy yếu đang đàn ông cùng xe lải nhải bên tai:

“Hai cô nương , là nhược nữ tử, cho nhờ một đoạn cũng . Ngươi cứ thế cho xe chạy qua, thương hương tiếc ngọc là gì hả?”

Người đàn ông gầy yếu hừ lạnh: “Hai ‘nhược nữ tử’ mà ngươi , đơn độc bộ đường lớn, hoặc là bản lĩnh lớn, hoặc là thả mồi nhử. Thương hương tiếc ngọc? Hùng Nhị, ngươi sợ là quên ngươi vì ‘thương hương tiếc ngọc’ mà gài bẫy tiên nhân nhảy (dàn cảnh lừa đảo) ?”

Người gọi là Hùng Nhị giận dữ trừng mắt: “Cảnh Tiểu Tứ! Ngươi đừng tưởng ngươi bệnh mà dám xuống tay với ngươi nhé! Đừng vạch áo cho xem lưng! Hai cô nương , thể bé nhỏ đó còn đủ cho tát một cái văng xa. Hừ, lão tử tin tà! Lần nào cũng xui xẻo gặp nữ lão hổ (sư tử Hà Đông). Lão Khương, dừng xe!”

 

 

Loading...