Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 366: Vương thị nổi giận
Cập nhật lúc: 2025-11-04 06:25:44
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương thị và Tần Lưu Tây cùng trở về sân của , bà : “Cũng tại dạo bận quá, dứt , cũng là bà bệnh nặng đến như .”
Tần Lưu Tây : “Không của . Là do bà tự chui ngõ cụt, tự giày vò bản nông nỗi , oán trách ai .”
Vương thị thở dài một . Thấy Tần Lưu Tây nhíu mày, nàng phiền chán mấy chuyện , bà liền : “Con đừng bận tâm mấy chuyện , sẽ sắp xếp thỏa. À , cửa hàng thử mấy loại mứt quả, con nếm thử xem.”
Bà mở gói mứt quả bọc bằng giấy dầu mang về, bảo Tần Lưu Tây nếm thử từng loại.
Tần Lưu Tây nhón một viên ô mai ngậm trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt xen lẫn hương cam thảo nhàn nhạt lan tỏa khắp khoang miệng, khiến nàng híp mắt . Nàng c.ắ.n một miếng thịt mai, nhổ hạt , : “ vị , khá .”
“Cũng may là nhờ hai thợ thủ công con mang về, tay nghề họ . Chúng công thức, nguyên liệu cũng đủ, nên mới .” Vương thị : “Hiện giờ mới chỉ thử mấy vị. Ta nghĩ bây giờ là tháng Mười, hai tháng nữa là đến Tết. Có từ bây giờ bắt đầu sắm sửa lễ Tết. Tuy rằng chủng loại mứt quả nhiều, nhưng cứ khai trương bây giờ, từ từ thêm sản phẩm mới, đuổi kịp đợt mua sắm Tết, thể nhanh chóng nên tên tuổi cho cửa hàng.”
“Đây là việc ăn của Tần gia, quyết định là .”
Nghe thấy giọng điệu phần xa cách của nàng, niềm vui của Vương thị lập tức phai vài phần, chút mất mát, nhưng vẫn : “Vậy... con tính giúp một ngày Hoàng Đạo để khai trương nhé?”
Chút việc nhỏ , Tần Lưu Tây cũng từ chối, nhanh tính một ngày , chính là ngày mười hai tới.
“Cửa hàng của con cũng khai trương , ở phường Thọ Hỉ, tên là Phi Thường Đạo. Mẹ nếu rảnh rỗi cũng thể qua đó xem.” Tần Lưu Tây : “Con dạo gần đây xa nhà một chuyến. Có chuyện gì cứ tìm Kỳ Hoàng, nếu quyết thì chờ con về.”
“Được. Con ngoài cũng chú ý an . Giờ trời lạnh , con gái ngoài mặc ấm một chút.” Vương thị ôn tồn .
Thư Sách
Tần Lưu Tây trong lòng ấm áp, gật đầu. Nàng chợt nhớ đến chuyện của Tần lão tam, thôi. (Thôi, dù bây giờ Tần lão tam cũng về, đừng mấy phụ nữ lo lắng.)
Nói chuyện với Vương thị một lúc, Tần Lưu Tây liền cáo từ.
Vương thị nàng rời , sắc mặt liền sa sầm. Bà thẳng khỏi sân, đến sân của Tần lão thái thái. Quả nhiên, bà thấy Tạ thị đang ở đó nịnh nọt, lấy lòng lão thái thái.
Cơn giận của Vương thị lập tức bốc lên. Bà tiến lên hành lễ với Tần lão thái thái , đó chằm chằm Tạ thị: “Nhị , dạo bận lo liệu việc khai trương cửa hàng, mới giao việc nhà cho . Nếu lo liệu xuể, đây đành nhận .”
Tạ thị sững sờ. Đại tẩu hôm nay trúng gió gì ?
“Đại tẩu, tẩu là ý gì? Em lo liệu xuể chỗ nào?”
Tần lão thái thái cũng về phía Vương thị. Tính tình con dâu cả hôm nay vẻ nóng nảy. Là do bên ngoài gặp chuyện bực , là cửa hàng khai trương thuận lợi?
“Đã lo liệu xuể, tại Phan di nương bệnh sắp c·hết mà chẳng thèm quan tâm, ngay cả đại phu cũng mời đến xem bệnh? Nếu Vạn di nương và Tây Nhi phát hiện, khi bà c·hết cũng ai !”
Sắc mặt Tạ thị biến đổi mấy , : “Đại tẩu, tẩu nghiêm trọng quá ?”
Mặt Tần lão thái thái sa sầm xuống. Bà lớn tuổi, thể cũng , trong nhà đang gặp chuyện, thấy từ “c·hết” chóc xui xẻo như , bà khó chịu.
Vương thị liền đem chuyện Phan di nương ưu tư quá độ mà sinh bệnh kể , cuối cùng : “Ta nhị ưa Phan di nương, oán cô sinh trưởng tử . bà cũng là cũ, là di nương sinh trưởng tử, nay vẫn luôn an phận thủ thường gây chuyện. Muội giày vò bà như , sợ tổn phúc ?”
Tạ thị nhảy dựng lên: “Đại tẩu! Lời của tẩu lọt tai! Cô tự chui ngõ cụt, lẽ nào còn bà suy nghĩ ? Là do bà cả ngày cứ nghĩ đông nghĩ tây, thể thế nào ?”
“Bà bệnh, mời một đại phu đến thì ?” Vương thị sa sầm mặt: “Theo lý mà , chuyện của nhị phòng, chị em dâu cũng tiện xen . hôm nay, đều đang ở một con thuyền sắp chìm. Ta ở đầu thuyền cố gắng giương buồm, kéo con thuyền lên, còn ở phía liều mạng ném đá xuống! Ta chỉ là bảo tạm thời quản lý cái nhà , chút việc đó cũng xong. Có nên đá các văng khỏi con thuyền luôn ? Hay là dứt khoát cả nhà chúng ôm chìm nghỉm luôn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-366-vuong-thi-noi-gian.html.]
Mặt Tạ thị đỏ bừng, giảo biện, nhưng Vương thị sang nhún gối mặt Tần lão thái thái: “Mẫu , con oán giận. Tần gia chúng đến nước , đáng lẽ đồng lòng đoàn kết. Con ở bên ngoài bươn chải cũng , nhị ở nhà quản lý gia sự thỏa, để chúng con nỗi lo hậu phương, đó mới là lẽ . sự thật thì ?”
Bà nhắm mắt , mệt mỏi : “Mẫu , là để tam (Cố thị) quản gia . Em việc thỏa đáng hơn. Con cũng đ.â.m lưng, con cố ý khắc nghiệt với di nương.”
Mặt Tạ thị từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch. Điên ! Vương thị đúng là điên thật !
Tạ thị về phía Tần lão thái thái. Ánh mắt lão thái thái bà như d.a.o găm, khiến Tạ thị toát mồ hôi lạnh.
“Vậy để Cố thị quản . Bên Phan di nương, tiên cứ điều một nha qua hầu hạ. Cần bốc t.h.u.ố.c thì bốc thuốc, cần bồi bổ thì bồi bổ.” Tần lão thái thái nhíu mày .
Vương thị nhún gối lời, thêm gì nữa, liền ngoài. Bà bôn ba bên ngoài mệt mỏi, trở về còn xử lý mấy chuyện vụn vặt , thật sự còn tâm trí mà giả lả với bọn họ.
Vốn dĩ bà cũng định nổi giận với Tạ thị, nhưng chuyện kinh động đến cả Tần Lưu Tây, khiến con bé bất mãn vui, bà liền thể yên . Tạ thị , gõ cho một cái, tưởng thể lên trời!
“Mẫu ...” Tạ thị ủy khuất Tần lão thái thái.
Bà mới mở miệng, Tần lão thái thái cầm tách bên cạnh ném thẳng bà : “Đồ ngu xuẩn! Giữ ngươi gì!”
Tạ thị ôm đầu thét lên chói tai.
Vương thị thấy tiếng thét bên trong, lạnh một tiếng, xoay về phía sân của Cố thị. Bà còn bàn giao công việc nội trợ cho Cố thị.
“Ma ma, bỗng nhiên hiểu vì nha đầu Tây Nhi nảy sinh ý định dọn ngoài .”
Thẩm ma ma dìu tay bà, gì.
“Phía kéo theo cả một gia đình như , gánh nặng trĩu vai mà tiến lên, chẳng chút sức lực nào, là một đám ngáng chân.” Vương thị khổ: “Là , cũng cảm thấy vô vị cực kỳ. Giờ xem , ép con bé ở đúng là quá ích kỷ.”
(Tự ở phía dốc sức , đầu còn giúp dọn dẹp tàn cuộc cho đám phía , ý nghĩa gì chứ?)
“Thái thái, ngài nghĩ nhiều . Đại tiểu thư ở, đều là ý nguyện của con bé. Cái nhà , ai thể ép con bé ở .” Thẩm ma ma nhẹ giọng : “Thái thái ngài cũng , ngài chỉ cần cho thẹn với lương tâm là .”
Vương thị lắc đầu than nhẹ. Cái nhà , gì đáng để lưu luyến, thể khiến đứa trẻ đó cảm thấy thả lỏng, vui vẻ, cảm giác thuộc về chứ? Cả gia đình , đối với nó mà , dường như đều là gánh nặng.