Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 362: Dẫn ngươi ra bãi tha ma luyện gan?
Cập nhật lúc: 2025-11-04 06:25:40
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sân viện của Tần Lưu Tây mười năm qua từng ngoài đặt chân đến. Chưa kể trong sân nhiều vật phẩm quý giá nên để khác thấy, mà bản nàng cũng thích trong sân thêm nhiều sống.
Cho dù Đằng Chiêu và Vong Xuyên đến, sân cũng hề bố trí thêm nha đến hầu hạ. Mà Vạn Sách, một gã sai vặt (nam), càng thể việc trong sân .
Đặc biệt là khi thấy tiểu nhân sâm tinh, Đằng Chiêu liền cho Vạn Sách gần, cũng gọi đến, chỉ sợ Vạn Sách cái miệng kín kẽ, đem bí mật truyền ngoài, khiến Tần Lưu Tây khó xử.
Tần Lưu Tây nghĩ đến tâm tư tinh tế của Đằng Chiêu, khóe môi bất giác cong lên.
Nàng nhẹ nhàng gõ bàn, với Trần Bì: “Ngươi đưa Vạn Sách qua đây.”
Trần Bì lời, lập tức ngoài gọi .
Vạn Sách lúc đang cầm một cành cây, chọc kiến ở chỗ gác cổng. Kể từ khi đến Li Thành, điều đến phòng gác cổng phụ giúp trông cửa. Vốn tưởng rằng sẽ bận rộn hầu hạ Đằng Chiêu như , ai ngờ Đằng Chiêu nổi hứng gì, cần nữa.
Vạn Sách chỉ theo Đằng Chiêu để chờ bé thích ứng sẽ trả về. dù là , việc đẩy rìa thế khiến khổ sở cô đơn, tiền đồ một mảnh mịt mờ, đến mức gầy cả một vòng.
Khi Trần Bì đến tìm, kinh ngạc hoảng sợ. (Chẳng lẽ bây giờ định đuổi ?)
Đứng mặt Tần Lưu Tây, Vạn Sách run rẩy co ro, tim như treo lơ lửng, vô cùng bất an và khó chịu. Đối mặt với vị còn đáng sợ hơn cả đối mặt lão gia.
“Ngồi .”
Vạn Sách vội vàng xua tay: “Nô tài là ạ.”
Tần Lưu Tây thấy căng thẳng, liền : “Không cần khẩn trương. Gọi ngươi tới là hỏi một chút suy nghĩ của ngươi về tiền đồ . Chiêu Chiêu là đại đồ của , những thói quen của nó, sẽ từ từ sửa . Dù vặn chuyển, cũng sẽ để nó chuyện đều cần gã sai vặt chuẩn giúp, bởi vì nó là đại tử của .”
Vạn Sách lập tức như dội một gáo nước lạnh. Lời chẳng khác nào thẳng với : “Ngươi vô dụng , từ đến thì về đó .” Nghĩ đến đây, Vạn Sách mím môi, hốc mắt đỏ lên.
Quả nhiên, Tần Lưu Tây tiếp: “Vốn dĩ bảo ngươi theo là sợ Chiêu Chiêu thích ứng, nhưng nó cần ngươi, chứng tỏ nó thể tự lo liệu . Nếu bên cạnh nó cần hầu hạ, ngươi là gã sai vặt, cứ ở như cũng .”
Thư Sách
Vạn Sách cúi gằm đầu.
“Ta thấy Đằng đại nhân tiền đồ rộng mở, tương lai sẽ cưới vợ mới, cũng sẽ thêm con cái. Ngươi tuổi tác cũng lớn, nếu về bên cạnh Đằng đại nhân gã sai vặt, qua một thời gian cũng sẽ trở thành quản sự tâm phúc. Nếu hầu hạ tiểu chủ tử mới, chừng con đường phía sẽ càng quang minh. Đó là lựa chọn thứ nhất.” Tần Lưu Tây : “Thứ hai, nếu ngươi trở về, thì cứ ở bên cạnh chúng . Hiện giờ bên mở một cửa hàng, chỉ một Trần Bì, cũng xuể việc. Ngươi theo nó, cùng học trò, tiểu nhị ở cửa hàng ?”
Vạn Sách "vụt" một cái ngẩng đầu: “Ngài... ngài đuổi ?”
Tần Lưu Tây : “Ngươi gì cũng bầu bạn với Chiêu Chiêu từ nhỏ đến lớn, thể vượt qua nó để xử lý hướng của ngươi? Chỉ là nó nghĩ tới, nên sư phụ, suy nghĩ giúp nó thôi. Ngươi xem, ngươi chọn thế nào?”
Vạn Sách : “Nô tài... thể tiếp tục hầu hạ thiếu gia ?”
“Nó bái thầy, nhập sư môn của , cũng nhập đạo, ngươi hầu hạ cái gì? Lẽ nào cũng theo xuất gia nhập đạo? Thật lòng mà , ngươi thiên phú đó.”
Vạn Sách đỏ mặt: “Nô tài là cô nhi, 6 tuổi đưa từ thiện đường , đưa đến bên cạnh thiếu gia, từng rời . Ta... đến chỗ lão gia sai bảo.” Dù thể hầu hạ, nhưng ở gần đây thiếu gia, cũng là một loại an ủi.
Tần Lưu Tây trong mắt lóe lên một tia : “Ngươi , thì cùng Trần Bì một nhóm, ở cửa hàng phụ giúp. Các ngươi tuổi tác gần , cũng dễ chung sống.”
Vạn Sách thở phào nhẹ nhõm: “Nô tài tuân lệnh.”
Chỉ cần đuổi là .
Tần Lưu Tây xua tay, bảo Trần Bì dẫn , cùng xử lý việc cửa hàng.
Trần Bì khoác vai Vạn Sách dẫn : “Tiểu Sách Tử, cửa hàng nhà kinh doanh giống bình thường , ngươi gan lớn ? Không lớn thì ca dẫn ngươi bãi tha ma dạo mấy đêm luyện gan?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-362-dan-nguoi-ra-bai-tha-ma-luyen-gan.html.]
Vạn Sách: “?” Ngươi sợ cướp mất vị trí của ngươi ? Không cần , điều lắm.
Trần Bì tiếp tục: “Gan nhất định lớn, mắt tinh, càng cẩn thận. Tuy ngươi thiên phú nhập đạo, nhưng nhiều một chút cũng . Còn y thuật các thứ nữa, chữ ? Ngày thường cũng nên xem thêm y thư. Tiểu Sách Tử, ngươi nhất định dụng tâm mà học, học cho giỏi . Tương lai, vị trí chưởng quỹ cửa hàng , nhất định là của ngươi!” Chỉ cần đào tạo lên, liền thể về bên cạnh chủ tử, sướng bao.
Vạn Sách: “...” Đây nhất định là đang kháy, đúng là tâm cơ.
Tần Lưu Tây cũng đem những lời (về việc phân chia lợi nhuận) với Trần Bì với Kỳ Hoàng: “Ngươi nếu rảnh rỗi thì cũng giúp nó coi qua sổ sách.”
Kỳ Hoàng gật đầu: “Như cũng . Chờ đến thời điểm thích hợp là thể tách bạch .” (Cửa hàng "Phi Thường Đạo" kiểu , ngoài Tần Lưu Tây , Tần gia ai tiếp quản nổi. Chi bằng cứ như bây giờ, một con gà mái đẻ trứng, trứng chia nhiều rổ, trứng nở gà con, cũng dễ dàng phân chia tài sản.)
“Kỳ Hoàng tỷ tỷ, đại tỷ tỷ ở đây ạ?”
Tần Lưu Tây gật đầu với Kỳ Hoàng, Kỳ Hoàng liền dẫn Tần Minh Bảo .
“Đại tỷ tỷ.” Tần Minh Bảo thấy nàng, vội hành lễ, háo hức móc từ trong n.g.ự.c một chiếc khăn tay, đưa cho nàng: “Tỷ tỷ, đây là khăn tay thêu, tặng
tỷ .”
Tần Lưu Tây sững sờ, nhận lấy. Trên khăn thêu một bụi hoa thạch lựu, tuy quá xuất sắc, nhưng cách phối màu . Nàng hỏi: “Thật sự là thêu ?”
Tần Minh Bảo gật đầu: “Là dạy , màu là do tự phối. Thêu lắm, nhưng sẽ thêu hơn, tặng tỷ.”
“Vì tặng ?”
Tần Minh Bảo đỏ mặt: “Tỷ tỷ cứu và các em . Muội tự tay chút gì đó tặng tỷ. Muội học mấy tháng nay mới thêu một chiếc khăn tay.”
“Thêu , thích.” Tần Lưu Tây xoa b.í.m tóc nhỏ của cô bé: “ Muội phối màu . Nếu học thêm vẽ tranh, mẫu vẽ , phối màu cũng , thêm tay nghề thêu thùa tinh xảo, tương lai nhất định sẽ thêu những tác phẩm xuất sắc.”
Mắt Tần Minh Bảo sáng lên, gật đầu: “ sẽ cố gắng ạ.”
Tần Lưu Tây bảo Kỳ Hoàng lấy chút điểm tâm, kẹo nhét tay cô bé, dẫn cô bé đến sân của Cố thị.
Trời sẩm tối, gió cũng nổi lên. Cố thị ở ngoài sân, mà đang cùng bà v.ú ở trong phòng trêu đùa hai đứa con trai tỉnh ngủ. Nhìn thấy Tần Lưu Tây đến, bà vô cùng vui mừng: “Tây Nhi đến , mau con.”
“Con đến bắt mạch bình an cho Bình An bọn chúng.”
Tần Lưu Tây phòng. Khi Cố thị đến gần, tầm mắt nàng dừng mặt bà, nụ môi thu , mày nhíu chặt, nhanh chóng giãn , khẽ thở dài một tiếng. Cái gì đến, trốn cũng khỏi!