Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 358: Phi Thường Đạo làm ăn kiểu thần côn
Cập nhật lúc: 2025-11-03 05:54:27
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai mươi lượng bạc mới thể phá thuật.
Tạ Trùng trực tiếp ngây , Tần Lưu Tây với ánh mắt " ngươi cướp tiền luôn ".
Tần Lưu Tây tủm tỉm: “Chẳng lẽ hai mươi lượng bạc còn đáng giá bằng mạng của ngươi ? Người bỏ đến một trăm lượng lận đấy.”
Tạ Trùng: “...” (Cái ... giống ?)
Hắn quả thực gào lên. Trên đừng hai mươi lượng, hai đồng bạc còn .
lúc đó, ở cửa ngó nghiêng vài cái, rụt rè bước . Trần Bì vội đón.
Tần Lưu Tây liếc nọ một cái, thu hồi tầm mắt, Tạ Trùng: “Thế nào? Ta sắp khách mới đó, mau quyết định .”
Tạ Trùng sắp tới nơi: “Đại sư, ngài xem một xu dính túi, lấy hai mươi lượng? Ngài xem xét vì còn già, cứu một mạng ch.ó ! Cứu một mạng hơn xây bảy tầng tháp mà đại sư!”
“Lời ngươi đến chùa Vô Tướng mà với mấy vị sư phó đó? Ta là đạo sĩ, xây tháp cái gì?” Tần Lưu Tây trợn trắng mắt.
Tạ Trùng: “Chẳng đều giống ?”
“Không giống . Ta lòng từ bi như hòa thượng. Nếu là ngươi, sẽ chạy kiếm bạc ngay. Bằng cái mạng của ngươi, giữ một , hai , chứ e là giữ thứ ba ?” Tần Lưu Tây .
Thư Sách
Thân thể Tạ Trùng cứng đờ: “Hai mươi lượng bạc chứ hai lượng! Ta kiếm thì cũng đến năm nào tháng nào. Lỡ như sống đến lúc đó thì ?”
“Đó là chuyện của ngươi.” Tần Lưu Tây thấy cũng đáng thương, liền : “Như , giúp ngươi trấn áp một nửa, ít nhất sẽ để ngươi mất mạng. Khi nào kiếm đủ bạc thì mang tới đây, sẽ phá thuật cho ngươi.”
Tạ Trùng mừng rỡ: “Vậy thì quá!”
“Ngươi .” Tần Lưu Tây xua tay: “Nhớ kỹ, cứu mạng thì là bạc do ngươi đường đường chính chính kiếm , do lừa gạt vay mượn của ai, bắt buộc là do chính tay chân ngươi .”
Tạ Trùng chỉ miếng vải tang: “Ngài... phép ?”
“Ngươi còn sợ lừa ngươi ? Ta mở cửa ăn, tự nhiên sẽ đẩy khách ngoài. Ta còn kiếm của ngươi một đồng bạc nào, ngươi sợ cái gì?” Tần Lưu Tây gõ gõ lên miếng vải: “Có ở đây, tự nhiên sẽ để ngươi mất mạng. ngươi chăm chỉ lên, mạng nhỏ thì giữ , nhưng mấy cái tai họa vặt vãnh vẫn sẽ ngừng đó.”
Tạ Trùng rùng một cái: “Vậy... ngay đây! Đại sư, ngài nhất định nhớ bảo vệ cái mạng của đó!”
Tần Lưu Tây xua tay.
Tạ Trùng vội vã chạy ngoài. Người đàn ông bước mới một nửa câu chuyện, liếc cửa hàng kỳ quái , thầm nghĩ: Thời buổi dễ kiếm ăn ? Thần côn mà cũng cần bày quán vỉa hè, trực tiếp mở cửa hàng luôn!
Hắn gã sai vặt đang ở cửa, hiệu bằng mắt. Đối phương hiểu ý, lập tức đuổi theo Tạ Trùng.
Tần Lưu Tây thấy hết chuyện, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trần Bì với nọ: “...Cửa hàng của chúng , Huyền môn Ngũ Thuật đều tinh thông, còn các loại bùa chú, bùa bình an để cầu. Khách nhân tìm thầy trị bệnh cũng thể, ngài nhu cầu gì?”
Người đàn ông trung niên mặc trang phục quản sự gượng: “Ra là . Ta chỉ là tò mò, cái tên ‘Phi Thường Đạo’ độc đáo, nên ghé xem bán thứ gì, là mấy thứ .”
“Không sai, chính là cái nghề trông như thần côn.” Tần Lưu Tây tủm tỉm: “Vị quản sự , dò hỏi rõ ràng thì thể về báo cho chủ nhân nhà ngài. Nếu tìm thầy trị bệnh, tùy thời đều thể đến. nhanh lên, qua hai ngày nữa ở đây.”
Tim vị quản sự đập thót một cái, định hỏi gì đó, ngoài cửa truyền đến tiếng hoảng loạn, dồn dập.
Mọi cửa, thấy xông , lớn tiếng la hét: “Đại sư! Ngài ở đây thì ! Mau xem giúp Đản Đản nhà ! Nó đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên cứ như ...”
Người đến là Quý chưởng quỹ của tiệm vàng mã nến hương. Trong lòng ông đang ôm đứa cháu trai nhỏ. Đứa bé đang co giật liên hồi, mắt trợn trắng, tay chân duỗi cứng đờ như gà, thở dồn dập, trong miệng ngừng kêu “Ngao ngao”.
Phía Quý chưởng quỹ là con trai và con dâu ông , cả hai đều mặt mày tái mét, con dâu còn đến mức sắp ngã quỵ.
Tần Lưu Tây sờ mạch Đản Đản, : “Là cấp kinh phong (co giật cấp tính). Trần Bì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-358-phi-thuong-dao-lam-an-kieu-than-con.html.]
Trần Bì lập tức lấy hòm t.h.u.ố.c kệ xuống, mở túi kim , đưa một cây kim bạc qua. Tần Lưu Tây nhận lấy, một bên lệnh cởi giày vớ của đứa bé, một bên châm mười đầu ngón tay của Đản Đản, nặn một giọt máu, đó y hệt với mười đầu ngón chân.
Máu chảy , Đản Đản liền ngừng co giật, cũng hừ hừ nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng an tĩnh trở , chỉ lông mày là nhíu chặt.
Tần Lưu Tây bắt mạch , hỏi: “Vừa mới phát bệnh ?”
Quý chưởng quỹ thấy cháu cưng của hết co giật, vội vàng : “Vâng, thằng bé đang chơi một ở sân , bỗng nhiên lớn lên, đó liền ngất .”
Tần Lưu Tây : “Bị nhiễm lạnh, chút sốt, đàm hỏa ẩm thấp, dẫn động can phong. Hơn nữa còn dọa sợ, nên mới gây cấp kinh phong. Bây giờ thời tiết đổi, trẻ con còn nhỏ, chú ý mặc thêm áo, thể để lạnh. Còn nữa, nó đàm nhiệt tích tụ, dễ tổn thương tỳ vị, đừng cho nó ăn quá nhiều thịt và đồ cay nóng.”
“Đại sư, ... dọa sợ ? Thằng bé vẫn luôn đeo lá bùa hộ mệnh ngài cho mà.” Quý chưởng quỹ .
Ông sờ lên cổ cháu trai, thấy sợi chỉ đỏ , khỏi sững sờ, về phía con trai và con dâu: “Bùa bình an của Đản Đản ?”
Quý Minh (con trai ông) liếc vợ, ấp úng dám .
Quý Lý thị (con dâu) thì lí nhí: “Em trai nhà đẻ con mới sinh một tiểu tử, ngày đêm lóc ngừng... con... con liền tạm thời đưa lá bùa của Đản Đản cho nó đeo...”
Quý chưởng quỹ lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng quát: “Đó là bùa hộ mệnh của Đản Đản! Cô đưa cho cháu trai nhà đẻ cô gì? Cháu trai cô còn quan trọng hơn con trai ruột của cô ?”
Quý Lý thị rụt cổ, lóc: “Cha, con... con chỉ là thử một chút xem ...”
“Cô!” Quý chưởng quỹ hung hăng trừng cô một cái, trừng con trai. (Cái đồ vô dụng! Về nhà sẽ xử lý bọn bay!)
Ông hít sâu một , mới hổ Tần Lưu Tây: “Đại sư, ngài xem...”
“Không .” Tần Lưu Tây lấy kim, châm huyệt Quỷ Tín, Quỷ Tâm của Đản Đản, miệng niệm Chấn Kinh Phù Chú, tay kháp một đạo pháp quyết, nhẹ nhàng ấn lên trán bé.
Đợi đến khi thu kim, Đản Đản an hơn, mắt cũng mở , nhận ông nội và cha .
Quý chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lưu Tây : “Tuy tỉnh, nhưng cũng uống hai thang thuốc. Rốt cuộc nó hiện giờ cũng là phong tà xâm nhập cơ thể, đàm nhiệt tích tụ bên trong, nếu thông bế tắc, sẽ bất lợi cho khí cơ. Nếu điều trị, dày sẽ suy yếu, lâu ngày dẫn đến gân cốt khỏe mạnh.”
Quý chưởng quỹ vội : “Vậy phiền ngài kê đơn thuốc.”
Tần Lưu Tây gật đầu, lấy giấy bút , dựa bàn thoăn thoắt một đơn t.h.u.ố.c đưa qua: “Uống hai thang là . Ngày thường thể mua chút Tiêu Thực Hoàn để sẵn, cho bé ăn nhiều rau củ quả.”
“Cảm ơn.” Quý chưởng quỹ nhận lấy, luôn miệng cảm ơn.
Tần Lưu Tây lấy một cái phù bài bình an, chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, bên khắc hình đầu ch.ó đáng yêu, dùng một đoạn chỉ đỏ xâu , tự tay đeo lên cổ Đản Đản, : “Cái coi như tặng Đản Đản quà gặp mặt, phù hộ nó bình an khỏe mạnh.”