Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 357: Tiền mua mạng

Cập nhật lúc: 2025-11-03 05:54:26
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Trùng dạo nhặt một túi bạc, coi như vớ một món tiền phi nghĩa. Hắn vốn tưởng đang gặp vận may, nào ngờ, kể từ khi nhặt bạc, ngày càng xui xẻo. Ngay cả đường bằng phẳng cũng vô duyên vô cớ ngã sấp mặt, đúng kiểu "uống nước lạnh cũng xỉa răng".

Mấy tai họa vặt vãnh ập đến liên tục thì thôi, đến ngày hôm qua, khi ngang qua một cửa hàng, lá bùa hộ mệnh nhận ở tiệm Phi Thường Đạo mà cất trong n.g.ự.c bỗng nhiên nóng rực lên. Hắn vội dừng móc xem, kết quả đúng lúc đó, từ trong cửa hàng liền bay một mũi tên nhọn sắc bén, sượt qua chóp mũi .

Mũi tên cắm phập khung cửa của cửa hàng đối diện, còn lá bùa hộ mệnh đang cầm trong tay thì tự bốc cháy, hóa thành tro tàn.

Tạ Trùng kinh hãi mũi tên vẫn còn đang rung lên, lá bùa hộ mệnh hóa thành tro bụi bay tứ tán. Hắn nhớ chuỗi ngày xui xẻo liên tục gần đây, khỏi "Ngao" một tiếng kêu to, chạy thục mạng về hướng tiệm Phi Thường Đạo.

Chỉ cần bước lên thêm một bước, mũi tên thể b.ắ.n xuyên cổ họng , c·hết thể c·hết t.h.ả.m hơn.

Tạ Trùng hoảng hốt chạy đến tiệm Phi Thường Đạo, nhưng cửa hàng đóng. Hắn cũng dám rời , cứ co ro cửa qua một đêm. Vất vả lắm mới chờ đến lúc cửa hàng mở cửa, nhưng đại sư ở đó. Hắn vẫn dám , cứ cửa chờ.

Bây giờ chờ Tần Lưu Tây, Tạ Trùng ủy khuất đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin Tần Lưu Tây cứu mạng. Hắn thật sự quá xui xẻo !

Khi tiệm Phi Thường Đạo, vẫn còn run lẩy bẩy, mặt đầy vẻ kinh hoàng, râu ria xồm xoàm, trông tiều tụy tả xiết.

Tần Lưu Tây thấy , liền bảo Trần Bì lấy một lá bùa bình an đưa cho .

Mắt Tạ Trùng sáng lên, vội vàng nắm lấy, mắt long lanh Tần Lưu Tây, nuốt nước bọt: “Đại sư, ... đây là gặp chuyện lạ gì ? Lá bùa ngài cho cũng cháy mất . Ta thoát một kiếp c·hết, là đại biểu cho vận xui hết ?”

Tần Lưu Tây lạnh: “Ngươi nhặt tiền mua mạng của . Ngươi c·hết, thì gọi là tiền mua mạng?”

“Ta nào !” Tạ Trùng nhảy dựng lên.

Thư Sách

Tần Lưu Tây: “Ngươi ngươi nhặt một túi bạc ?”

Tạ Trùng sững sờ, sắc mặt tái từng tấc, run rẩy : “Ta... thuần túy là nhặt ở ven đường mà! Ta nào đó là tiền mua mạng? Trời ơi! Đại sư, thật sự chỉ là nhặt ! Nếu , đ·ánh c·hết cũng dám nhặt! Đại sư ngài nhất định cứu ! Nhà còn già chờ dưỡng lão tống chung, thể c·hết !”

Hắn bắt đầu .

Tạ Trùng là một kẻ lêu lổng, nhưng vì góa nuôi lớn, lương tâm vẫn mất hết, đối với cũng hiếu thuận.

“Đừng !” Tần Lưu Tây bực bội ngoáy lỗ tai: “Một đấng nam nhi mà lóc sướt mướt, phiền c·hết !”

Tạ Trùng lập tức bịt miệng , ủy khuất vô cùng. (Ta sắp c·hết đến nơi , một chút cũng cho ? Hu hu.)

“Số bạc đó, tiêu hết ? Nhặt bao lâu , đều dùng ?” Tần Lưu Tây hỏi.

Tạ Trùng chút hổ, nhưng vì bảo cái mạng nhỏ, đành đem chuyện nhặt bạc kể từ đầu đến cuối: “Trừ việc mua cho ít chăn bông áo bông qua mùa đông, thêm chút đồ dùng, còn ... đều nướng sòng bạc hết .”

Trần Bì : “Nhìn ngươi ăn mặc cũng sang giàu gì. Tiền của từ trời rơi xuống, ngươi cầm ăn sinh lời, đ.á.n.h bạc hết sạch! Mẹ ngươi đ.á.n.h gãy chân ngươi !”

Tạ Trùng sờ sờ mũi: “Chẳng lúc đó nghĩ nhặt bạc, là đang gặp vận may . Ai ngờ thế ? Đại sư, chỉ là một túi bạc thôi mà, thể mua mạng của ? Ta cũng để lộ sinh thần bát tự của .”

“Đây coi như là thế mạng. Xem nọ bệnh nặng hoặc sắp qua khỏi, nên mới tìm tà đạo thuật pháp . Ngươi nhặt, chẳng khác nào ngươi nhận bạc, đồng ý đem mạng của thế cho đối phương. Sinh thần bát tự của ngươi là gì?” Tần Lưu Tây hỏi.

Tạ Trùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội ngày sinh tháng đẻ của .

Tần Lưu Tây bấm đốt ngón tay tính toán, nhướng mày, kỹ tướng mạo của , : “Ngoài lá bùa hộ mệnh đưa, ngươi còn tránh một kiếp c·hết nữa, là do công đức của ngươi hóa giải.”

Tạ Trùng “A” một tiếng: “Công đức gì cơ?”

“Sau khi ngươi nhặt bạc đó, chuyện gì?”

Tạ Trùng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên : “Ta... trả tiền t.h.u.ố.c cho một đôi con, tính ?”

Khóe miệng Tần Lưu Tây mỉm , gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-357-tien-mua-mang.html.]

Hơi thở Tạ Trùng cứng , vội vàng : “Ngày đó nhặt bạc, lập tức định sòng bạc. Khi ngang qua ngõ Mười Tấc ở phố Tây, thấy một phụ nữ ăn mặc rách rưới ôm một đứa bé bệnh sắp c·hết, quỳ ở cửa y quán. Bọn họ tiền trả mười lượng bạc tiền thuốc. Ta nhất thời nóng đầu, liền trả giúp bọn họ.”

Xong việc, vốn định sòng bạc ngay, nhưng nhớ đến già, vội chạy mua ít đồ mang về nhà, đó mới đến sòng bạc. Không ngờ, thua sạch sành sanh. Lúc đó còn hối hận vì mười lượng bạc tiền t.h.u.ố.c .

“Đó chính là công đức ngươi tích . Là thiện ý nhất thời của ngươi cứu mạng ngươi.” Tần Lưu Tây : “Nếu ngày đó ngươi giúp đôi con , ngươi sẽ tích công đức , cũng thể cản một kiếp c·hết, càng cơ hội gặp .”

(Người c·hết , thì còn tác dụng gì.)

Tạ Trùng chút ngây ngẩn, lẩm bẩm: “Ta... chỉ là thấy bọn họ đáng thương. Ta cũng là do góa nuôi lớn, thấy họ nhớ đến lúc nhỏ, nên mới nhất thời động lòng, ngờ...”

Trần Bì lúc : “Vận may duy nhất của ngươi chính là ngươi việc thiện mà báo đáp. Cho nên, vẫn nên tích nhiều âm đức, nhiều việc thiện .”

Tạ Trùng mím môi.

Tần Lưu Tây : “Cái túi vải đựng bạc , ngươi cũng vứt ?”

Tạ Trùng lắc đầu, sờ sờ , từ trong tay áo móc một miếng vải, đưa qua, gượng: “Ta thấy miếng vải còn khá mới, định lấy về cho vá quần áo.”

Trần Bì trợn trắng mắt: “Ngươi hiếu thảo như , đem bạc đưa cho ngươi giữ?”

Tạ Trùng hổ .

Tần Lưu Tây nhận lấy miếng vải, : “Đây là vải tang, ngươi cũng nhận ?”

Tạ Trùng trừng lớn mắt.

Tần Lưu Tây lật miếng vải , thấy đó vẽ một đạo phù chú, giống như là dùng v·ết m·áu vẽ, đặc biệt xui xẻo.

Tạ Trùng lúc đó nhặt bạc, mở thấy mấy thỏi bạc, còn mấy tờ ngân phiếu buộc bằng chỉ đỏ, liền rút ngay, nhét ngân phiếu túi, cũng kiểm tra kỹ. Bây giờ thấy phù chú , sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán.

“Chủ tử, đây là m.á.u gì , giống chu sa.” Trần Bì cũng liếc .

Tần Lưu Tây : “Hẳn là m.á.u mèo đen.” (Mèo đen vốn coi là điềm , dùng m.á.u nó để vẽ bùa chú tà thuật, đúng là hợp nhất .)

“Đại sư! Cái tiền mua mạng đó đều tiêu hết , thuật ... còn thể phá ? Ngài nhất định cứu !” Tạ Trùng xoa xoa tay: “Mẹ chỉ là con trai, còn trông cậy dưỡng lão tống chung.”

Tần Lưu Tây liếc xéo qua: “Thuật phá thì thể phá . ngươi cũng , cửa hàng của mở cửa ăn, mà ăn thì mua bán.”

Nàng ném miếng vải tang vẽ bùa chú lên bàn: “Chỉ cần hai mươi lượng bạc, sẽ cứu ngươi. là bạc do chính ngươi đường đường chính chính kiếm .”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...