Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 356: Làm chưởng quỹ quăng tay
Cập nhật lúc: 2025-11-03 05:54:25
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi kê đơn t.h.u.ố.c xong, Tần Lưu Tây chuyển sang một đạo thất khác để châm cứu cho Khâu thái thái. Nàng hỏi ý kiến của bà và Khâu viên ngoại, quyết định chỉ mang Vong Xuyên theo bên cạnh để quan sát, còn Đằng Chiêu là nam tử thì ở bên ngoài.
Khâu thái thái từng tuổi, tuy đối mặt với một tiểu đạo trưởng như Tần Lưu Tây, nhưng thấy đối phương vẻ mặt nghiêm túc, hề chút tà niệm, là thái độ của một đại phu, ngược khiến chính bà cảm thấy hổ.
Thư Sách
Tần Lưu Tây thấy bà ngượng ngùng, nghĩ nghĩ : “Thái thái ngài cũng cần hổ. Ngài cái gì, cũng cái đó.”
“Gì cơ?”
Tần Lưu Tây nhạt: “Ta là khôn đạo (nữ đạo sĩ).”
Khâu thái thái kinh ngạc đến mức suýt ngã khỏi giường, cẩn thận đ.á.n.h giá nàng một phen: “Nữ... nữ nhân?”
Tần Lưu Tây mỉm gật đầu: “Tướng mạo của khó phân biệt nam nữ, luôn vấn tóc kiểu Đạo gia, thật sự khiến khó mà phân biệt.”
“ mà... Lão Tiền cũng ngài là khôn đạo.”
“Ta cố tình che giấu, nhưng cũng chủ động giới thiệu giới tính của , ông tất nhiên là . Ta cũng chỉ là thấy thái thái ngài ngượng ngùng nên mới .” Tần Lưu Tây nhạt: “Về phần ăn mặc như nam tử, là để tiện cho việc hành sự và chữa bệnh. Ngài cũng đấy, nữ tử y, thể thuận tiện như nam tử ?”
Bất kể là nghề gì, thế gian luôn nhiều khuôn phép dành cho nữ tử, dùng quy củ trói buộc tầng tầng lớp lớp. Nói là bất đắc dĩ, nhưng đó cũng là khí chung của thời đại nam tôn nữ ti .
Khâu thái thái : “ đối với phụ nữ chúng mà , nữ y xem bệnh vẫn tự tại và thoải mái hơn là nam y.” Rốt cuộc nhiều chuyện, nữ tử hổ dám mở miệng, ngay cả việc kiểm tra thể cũng bất tiện. Bởi , chẩn đoán đúng bệnh khó thêm một phần, chỉ thể đoán mò.
Tần Lưu Tây đồng tình: “Cho nên mới mang theo một đồ .”
Nàng xoa đầu Vong Xuyên: “Nếu con thể lấy phận nữ y, cứu vớt nhiều nữ tử thế gian , đó chính là đại thiện. Cho nên vi sư hy vọng con thể học thật tinh thông y thuật trong Huyền môn Ngũ Thuật.”
Bởi vì rào cản nam nữ, cho dù thầy t.h.u.ố.c thường treo câu “y giả phụ mẫu tâm” (thầy t.h.u.ố.c như cha ), “trong mắt phân biệt nam nữ” ở cửa miệng, vẫn nhiều nữ tử vì e lệ, hổ mà bỏ lỡ thời điểm trị liệu nhất. Thậm chí, còn vì phu quân hoặc bậc cha chú cổ hủ, cho nam y chẩn trị, thành mất mạng. Những chuyện như , nàng nghề y nhiều năm, cũng ít.
Vong Xuyên gật đầu, đôi mắt nhỏ lộ rõ vẻ kiên định: “Con nhất định sẽ học thật giỏi.”
“Nhìn cho kỹ, cho cẩn thận, ghi nhớ cho kỹ.” Tần Lưu Tây bảo Khâu thái thái vén áo lên, ấn ấn bụng của bà, lạnh cứng. Nàng cũng bảo Vong Xuyên sờ thử để cảm nhận, dạy cô bé cách xác định huyệt vị.
Vong Xuyên tuổi còn nhỏ, lẽ nhớ hết , nhưng chính vì tuổi còn nhỏ, khả năng tiếp thu còn mạnh, nàng thể , dạy hết đến khác, từ từ dắt dắt cô bé nghề.
Tần Lưu Tây thi triển thủ pháp châm cứu cũng khác mấy so với châm cho Tống Liễu, đều là hoạt huyết hóa ứ, xua hàn trừ tà. Cho nên nàng dùng chính là phép "Thiêu Sơn Hỏa", thể khiến tử cung ấm lên, hàn khí tiêu tán.
Châm pháp Thiêu Sơn Hỏa hề dễ dàng, những y giả cả đời cũng thi triển , bởi vì nó chú trọng thủ pháp hạ châm, kỹ thuật vê kim, ấn kim, day kim chính là mấu chốt của thành bại. Nếu chân truyền và khổ luyện, thì thể nào luyện thành .
Khâu thái thái thực sự hết đến khác kinh ngạc. Một là kinh ngạc vì Tần Lưu Tây tuổi còn quá trẻ, hai là kinh ngạc vì nàng là nữ tử, ba là kinh ngạc vì y thuật tinh thông của nàng, bốn là kinh ngạc vì nàng thể nhất tâm nhị dụng (một lúc hai việc).
, Tần Lưu Tây hạ châm, giảng giải cho đứa trẻ con còn đang tuổi b.ú sữa về huyệt vị, về thủ pháp hạ châm, cũng mặc kệ cô bé hiểu , động tác tay vẫn hề chậm trễ.
Khâu thái thái sống hơn bốn mươi năm, cũng coi như trải qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn cảm thấy mở mang tầm mắt. (Mới lớn từng mà thể thu đồ dạy học, còn bản lĩnh thực sự.)
Khâu thái thái tấm tắc khen ngợi, bỗng cảm thấy bụng như ngọn lửa ấm áp thiêu đốt, nóng rát mà vô cùng ấm áp, khiến bà kìm mà thoải mái thở một tiếng. Quá dễ chịu!
Cảm giác khác hẳn với đây, khiến đầu ngón tay Khâu thái thái run rẩy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một niềm hy vọng lớn lao. Lần , lẽ thật sự thể như ý nguyện.
Sau khi rút kim, Khâu thái thái cả khoan khoái, hỏi: “Đại sư, châm cứu chỉ cần một là ?”
“Mười ngày , ngài đến ngõ Hồng Bạch, phường Thọ Hỉ ở Li Thành, một cửa hàng tên là ‘Phi Thường Đạo’, là của . Ngài đến đó, sẽ châm cứu thêm một nữa.”
Khâu thái thái trừng lớn mắt: “Ngài là xuất gia ? Lại cũng ăn buôn bán?”
“Coi như là sản nghiệp của nhà . Cũng là nghề y chữa bệnh, trừ tà bắt quỷ, bán bùa bình an thôi. Lợi nhuận thu cũng hai thành quyên góp về đạo quan dùng việc thiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-356-lam-chuong-quy-quang-tay.html.]
Khâu thái thái chắp tay: “Đại thiện! Ta nhất định sẽ đến.”
Tần Lưu Tây gật đầu.
“Vậy... phận nữ tử của đại sư ngài?” Khâu thái thái thăm dò hỏi một câu.
Tần Lưu Tây : “Không cần quảng bá ngoài. nếu ai giống như ngài, mắc bệnh phụ nữ mà hổ dám mở miệng, thì thể .”
Khâu thái thái thở phào nhẹ nhõm. Bệnh phụ nữ thì nhiều lắm. Có nữ y, mà y thuật xuất chúng như , ai mà thèm chọn nam đại phu chứ? Vừa ngại ngùng bao!
Đoàn khỏi đạo thất, Khâu viên ngoại liền đón lấy, quan tâm hỏi tình hình của Khâu thái thái.
“Ta cảm thấy khỏe hơn nhiều .” Mặt mày Khâu thái thái giãn , cảm thấy bụng ấm áp vô cùng.
Khâu viên ngoại mừng rỡ, hào phóng móc một xấp ngân phiếu nhét tay Tần Lưu Tây: “Đây là chút lòng thành của vợ chồng chúng quyên góp cho quý quan. Nếu như ý nguyện, chúng nhất định sẽ đến linh vị Tổ sư gia tạ lễ.”
Tần Lưu Tây cầm lấy ngân phiếu, mặt mày tươi : “Thiện nhân đại thiện.”
Vợ chồng Khâu viên ngoại vui vẻ rời .
Mà xấp ngân phiếu tay Tần Lưu Tây còn kịp ấm chỗ Thanh Viễn lấy mất. Lý do là: Sắp đông , cần dự trữ lương thực, than củi, đủ tiền.
“Kiếp nhất định là thổ phỉ.” Tần Lưu Tây sang hai đồ thầm một câu, bảo: “Cũng sắp quá trưa , vi sư xuống núi, còn ghé qua cửa hàng một chuyến. Các con ở ngoan ngoãn lời sư tổ, chăm chỉ học đạo.”
Hai đứa nhóc lập tức xịu mặt.
Tần Lưu Tây với Vong Xuyên: “Vừa vi sư giảng, con hiểu cũng . Trước mắt cứ học thuộc lòng bản đồ huyệt vị kinh mạch nhân thể, còn bài ‘Thang Đầu Ca’ (bài vè về các bài thuốc) cũng học thuộc. Không hiểu cũng , cứ học thuộc lòng , vi sư giảng giải sẽ .”
Vong Xuyên uể oải “Vâng” một tiếng.
Tần Lưu Tây dẫn bọn trẻ đến chỗ Xích Nguyên lão đạo, ném đồ đó nhanh như chớp chuồn xuống núi.
Xích Nguyên lão đạo: “Đừng học cái thói đắn của sư phụ các con. Lại đây chỗ sư tổ, giảng đạo cho các con.”
Ông dắt hai đứa nhóc , bỗng nhiên cảm thấy gì đó đúng. Cái tình huống giống như đang trông con giúp con gái ?
Hừ! Cái con nghịch đồ , đúng là chưởng quỹ quăng tay giao hết việc cho khác mà!
Tần Lưu Tây vuốt mũi, thúc giục Lý Thành xuống núi. Trên đường, nàng còn xuống xe ghé một quán quen, ăn một bát mỳ thịt thái chua cay thơm nức, lúc mới ngân nga hát vui vẻ đến cửa hàng.
Vừa đến nơi, nàng thấy đang xổm phiến đá cửa, thần sắc hoảng sợ. Vừa thấy Tần Lưu Tây, đó liền lồm cồm bò tới: “Đại sư! Ngài chính là đại sư của cửa hàng ? Ta là nhận bùa hộ mệnh lúc ngài khai trương cửa hàng. Đại sư, lá bùa đó... nó bốc cháy ! Ta suýt nữa thì c·hết! Đại sư ngài cứu ! Ta dập đầu lạy ngài!”