Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 349: Sư phụ quá không đứng đắn

Cập nhật lúc: 2025-11-02 09:43:56
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây trở cửa hàng của , từ xa thấy bảo bối đồ nhi đang xếp bằng minh tưởng phiến đá cửa, khỏi khúc khích.

Đằng Chiêu dường như thấy tiếng , "vụt" một cái mở mắt , đầu . (Quả nhiên là vị sư phụ vô lương tâm.) Trong lòng bé thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lưu Tây vắng một đêm, bé cũng thức trắng một đêm. Tuy thể nào, nhưng trong lòng vẫn sợ nàng một trở , vứt bỏ .

Tần Lưu Tây đến gần, xuống bên cạnh , sáp gần: “Chiêu Chiêu nhà ở đây minh tưởng thế? Không chê bên ngoài bẩn ? Trong đạo thất, vi sư bày Tụ Linh Trận, còn khắc cả kinh văn và phù văn, đạo ý cũng ở đó, tu luyện bên trong sẽ ít công to.”

Đối mặt với sự áp sát chút khách khí của nàng, Đằng Chiêu cứng đờ , nghiêng chỗ khác. Nàng cũng nghiêng theo.

Thư Sách

Có lẽ cảm thấy cái tư thế cả hai đều khó chịu, bé đành thẳng .

Tần Lưu Tây mím miệng khẽ, xoa đầu : “Hai ngày nay những gì?”

“Tu luyện, vẽ bùa, sách, học thuộc kinh mạch đồ, học thuộc y thư, phân biệt d.ư.ợ.c thảo.” Đằng Chiêu ngắn gọn đáp lời.

Tần Lưu Tây cong mắt : “Hiếu học là , nhưng cũng kết hợp việc và nghỉ ngơi.”

“Không cần.” Đằng Chiêu lạnh lùng từ chối. Cậu cảm thấy sắp xếp thời gian như , phong phú. Cậu giống như một miếng bọt biển, ngừng hấp thu những kiến thức từng đến. Mấu chốt là hứng thú, giống như đây, phần lớn thời gian chỉ dùng để đ.á.n.h cờ và chữ.

Tần Lưu Tây vươn hai tay , véo mặt bé, nhào nặn thành đủ hình dạng, : “Vi sư cần là cần. Bảy tuổi cũng chơi.”

Đằng Chiêu trừng mắt.

Tần Lưu Tây thấy bộ dạng đáng yêu như bánh bao của , khanh khách, nhịn liền hôn lên trán một cái.

Hành động như chọc tổ ong vò vẽ. Đằng Chiêu dùng sức gỡ tay nàng , hai má đỏ bừng, vành tai cũng đỏ đến mức như sắp rỉ máu. Tay bé vội vàng lau lấy lau để vệt ẩm ướt trán, mặt đỏ bừng như quả táo.

Tần Lưu Tây càng vui vẻ hơn.

Đằng Chiêu tức giận trừng mắt. (Vị sư phụ quá đắn!)

Trần Bì thấy tiếng của nàng, vội vàng dắt Vong Xuyên chạy : “Chủ tử, ngài về!”

Vong Xuyên lao thẳng lòng nàng, ôm chặt lấy eo nàng buông, gọi một tiếng “Sư phụ” bắt đầu rớt nước mắt như hạt đậu vàng.

Tần Lưu Tây mấy đứa nhỏ, trong lòng mềm nhũn: “Làm thế ? Ta mới rời một đêm mà nhớ vi sư đến ?”

“Sư phụ ở đây, con sợ.” Vong Xuyên ngấn lệ .

Tần Lưu Tây : “Sợ cái gì? Chỉ cần học giỏi bản lĩnh, đến cũng sợ. Con nhớ kỹ, sư phụ tuy là sư phụ, nhưng thể nào ở bên cạnh các con mãi mãi, lúc nơi . Chim ưng non khi lớn lên cũng tự bay ngoài kiếm ăn.”

( , trưởng thành là ngoài bươn chải, đừng hòng bám lấy sư phụ ăn bám.)

Đằng Chiêu nhíu mày. Cậu cũng lau trán nữa. Đạo lý thì hiểu, nhưng tại cứ cảm thấy gì đó đúng.

“Không xa sư phụ .” Vong Xuyên mềm mỏng .

Tần Lưu Tây cố ý nghiêm mặt: “Không học giỏi bản lĩnh thì theo sư phụ nhé.”

Vong Xuyên mày cũng nhíu . (Như .) Cô bé vội : “Con nhất định sẽ học giỏi ạ!”

“Ngoan.” Tần Lưu Tây xoa đầu cô bé, sang Trần Bì: “Hôm nay đóng cửa sớm một chút. Ta dẫn các ngươi tiệm ăn một bữa thật ngon.”

Trần Bì vô cùng cao hứng, vội vàng đóng cửa ván, khóa . Mấy nhanh chóng rời .

Mà bọn họ bao lâu, lảo đảo xiêu vẹo đến cửa tiệm Phi Thường Đạo, đập cửa ầm ầm: “Có ai ở nhà ? Mở cửa!”

Đáp , chỉ tiếng gió rít qua đầu ngõ.

Túy Tiên Lâu là tửu lầu lớn nhất Li Thành, cũng là nơi yêu thích nhất của những kẻ sành ăn. Nơi truyền thừa từ vị ngự trù từng hầu hạ Cao Tổ, món ăn tinh mỹ, hương vị tuyệt hảo. Đương nhiên, giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ.

Mấy Tần Lưu Tây đến cửa Túy Tiên Lâu, một tiệm thêu ở đối diện liền hai bước , gọi nàng .

“Tây Tây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-349-su-phu-qua-khong-dung-dan.html.]

Tần Lưu Tây đầu, thấy Tư Lãnh Nguyệt, "a" một tiếng: “Tiểu Nguyệt, ngươi ở đây?”

Tư Lãnh Nguyệt tới, chỉ tiệm thêu: “Ta sang cửa hàng , hôm nay đến xem xét một chút, ngờ gặp ngươi.”

Đằng Chiêu và Vong Xuyên vội tiến lên chắp tay hành lễ. Tư Lãnh Nguyệt cũng gật đầu chào , Tần Lưu Tây, áy náy : “Vốn định gửi bái phỏng , nhưng bên nhiều việc quá, thật sự rảnh tay .”

“Không . Cửa hàng của cũng khai trương , tiếp xong một mối ăn. Đây, đang định dẫn bọn nhỏ ăn một bữa. Ngươi nếu việc gì thì cùng luôn?” Tần Lưu Tây vui vẻ .

Tư Lãnh Nguyệt gật đầu: “Ta mời.”

Tần Lưu Tây tranh giành với nàng, chỉ tủm tỉm liếc tiệm thêu vẫn còn giăng lụa đỏ: “Được thôi, cũng khách sáo nữa, ăn ké nhà giàu một bữa. Để báo đáp, giúp ngươi chọn một ngày lành tháng để khai trương.”

Tư Lãnh Nguyệt mỉm tán thưởng, cùng nàng Túy Tiên Lâu, gọi một phòng nhã gian.

Sau khi chủ khách an tọa, Tần Lưu Tây bảo Tư Lãnh Nguyệt gọi món. Còn thì bấm đốt ngón tay tính toán, nhanh tính một ngày lành tháng . Thấy Đằng Chiêu đang dùng ánh mắt sáng rực , nàng cũng giấu nghề, đem thuật tính toán ngày lành như thế nào, nhẹ nhàng giảng giải cho .

Giọng Tần Lưu Tây nhỏ, trong trẻo. Những thuật ngữ phức tạp đó, từ miệng nàng , khác như thiên thư, nhưng vô cùng nhập tâm.

Một lúc lâu , Tần Lưu Tây mới ngừng , với Đằng Chiêu: “Tính ngày Hoàng Đạo, kết hợp với sinh thần bát tự của cá nhân thì sẽ càng chuẩn xác hơn. Rốt cuộc, ngũ hành tương sinh tương khắc, nếu tương sinh thích đáng, tự nhiên việc sẽ đại cát.”

Đằng Chiêu gật đầu. Về phần Vong Xuyên, cả ngây ngốc, như đ.á.n.h một gậy đầu.

Tần Lưu Tây liền nhéo má cô bé: “Nhiệm vụ hàng đầu của con bây giờ là nhận chữ, luyện chữ, ăn cơm ngủ nghỉ cho , tu luyện cho khỏe mạnh.”

Vong Xuyên toe toét .

Tần Lưu Tây dạy xong hai đồ , mới thấy Tư Lãnh Nguyệt đang nhạt . Nàng liền sáp gần, chớp mắt: “Sao thế, sự lợi hại của mê hoặc ?”

Tư Lãnh Nguyệt đẩy nàng , tức : “Trước mặt đồ mà ngươi sư phụ cũng chút đắn nào, sợ mất uy nghiêm ?”

Tần Lưu Tây sờ mũi, về phía hai đồ . Một đứa thì đang trừng mắt bấm đốt ngón tay, một đứa thì đang ngơ ngác đông tây. Nàng khỏi khẽ.

“Uy nghiêm của ở việc đắn , mà là ở bản lĩnh.”

Giọng điệu kiêu ngạo như , nhưng Tư Lãnh Nguyệt cảm thấy đúng, ngược còn đặc biệt đồng tình.

Tần Lưu Tây : “Tổ địa nhà ngươi sắp mở . Chúng đường bình thường e là kịp.”

(Không kịp, nghĩa là đường bình thường. Mà đường bình thường đó là gì, Tư Lãnh Nguyệt tự trải nghiệm qua.)

Tư Lãnh Nguyệt lập tức hiểu ý, : “Ta theo ngươi.”

“Vậy...” Tần Lưu Tây mở miệng, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, cửa phòng đẩy từ bên ngoài.

“Chúng xưa nay đều phòng , ai dám tranh với chúng ? Bảo bọn họ đổi phòng khác !” Một giọng kiêu căng vang lên. Một thiếu nữ chống nạnh , khi thấy gương mặt của Tư Lãnh Nguyệt thì sững sờ một chút, Tần Lưu Tây. Thấy đều là quen , liền càng thêm ngạo mạn: “Này! Phòng nhã gian bọn lấy. Các ngươi phòng khác .”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...