Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 345: Binh chia mấy ngả

Cập nhật lúc: 2025-11-02 09:43:52
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải bây giờ? Theo tính tình nóng nảy của Tống Diệp, tự nhiên là tra cho rõ ràng minh bạch, thù báo thù. Đây mới là đấng nam nhi.

Tần Lưu Tây thì ý định nhúng tay việc . Nàng chỉ đến trị bệnh cứu , cộng thêm giải quyết cái thuật nguyền rủa còn thấy tăm . Về việc tra xem ai là thần, ai là quỷ, trong kế hoạch của nàng.

Thế nhưng TTống Diệp cứ một mực hỏi: "Đại sư, như ?"

Tần Lưu Tây nhịn nữa, về phía bọn họ, hỏi: “À , ngài mang lệnh khỏi nhà, Ngụy Tài Châu chút nghi ngờ nào ?”

Đại nha lúc : “Hai ngày nay cô gia ở nhà, ngài lên đạo quan đốt đèn ạ.”

Mặt Tống Liễu vài phần khó xử, c.ắ.n răng : “Từ khi Sưởng Nhi mất, ông luôn tự trách, đều tại ông chăm sóc mới khiến con mất. Trong lòng áy náy, nên mỗi tháng đều đến Bạch Thủy Quan ở huyện Bồ đạo tràng, đốt đèn kinh.”

Xương Thành cách Li Thành bất quá hơn hai canh giờ xe ngựa, mà huyện Bồ cách Xương Thành cũng chỉ ba bốn canh giờ, đều trong cùng một phủ nha.

(Huyện Bồ, Bạch Thủy Quan... Tần Lưu Tây từng qua. là đạo quan ?)

“Đạo quan ... Tướng quân nghĩ đến điều gì ?”

Tống Diệp sa sầm mặt: “Hay là... Bạch Thủy Quan chính là nơi kẻ giúp thi triển tà thuật?”

“Hoặc là một gia đình khác ở huyện Bồ, mượn cớ đạo tràng để vụng trộm. Hoặc là như ngài , kẻ giúp chính là của Bạch Thủy Quan.” Tần Lưu Tây khẽ gõ lên mặt bàn: “Phải nhanh chóng giải quyết việc . Tướng quân vẫn nên binh chia mấy ngả thì hơn.”

“Ý của đại sư là?”

“Chuyện điều tra quản. Trước mắt trời còn sớm, phần mộ tổ tiên của tướng quân ở ?”

Tống Diệp : “Ta vốn là Ninh Châu. Cũng thật trùng hợp, phần mộ tổ tiên của nhà ở thôn Hoài Hương, cách đại doanh Tây Ninh đến 50 km. Nếu phi ngựa đến đó, khi mặt trời lặn thể tới nơi.” Ông dừng một chút, thần sắc chút hoảng sợ, nhíu mày: “Cô là thuật yểm thắng ? Sao lôi cả phần mộ tổ tiên ?”

“Động phần mộ tổ tiên của Tống gia các , thể khiến Tống gia các đoạn tử tuyệt tôn. Như tiện hơn ?”

Tống Diệp: “!”

Sắc mặt hai đều khó coi như nuốt ruồi.

Tần Lưu Tây nhớ cũng hẹn với Tư Lãnh Nguyệt đến cấm địa của gia tộc nàng , liền kéo dài chuyện của Tống Diệp nữa, lập tức quyết định đến Tống gia tổ mộ ngay.

Trần Bì khuyên một câu: “Chủ tử, chân ngài còn đang thương, cưỡi ngựa e là .”

“Không , cũng bộ. Chân cũng sắp khỏi . Sớm giải quyết xong việc , còn việc khác.” Tần Lưu Tây Tống Diệp: “Tướng quân, chúng lên đường ngay !”

Tống Diệp nghẹn họng. Thấy nàng màng vết thương của mà vẫn giúp đỡ , trong lòng ông chút áy náy: “Hay là... cưỡi ngựa đèo ngài?”

“Không cần.”

Tống Diệp thấy nàng kiên quyết, cũng còn cách nào khác. Ông bảo Tống Liễu tạm thời tìm một khách điếm ở Li Thành nghỉ , tạm thời về Xương Thành. Ông gọi mấy binh tâm phúc đến dặn dò, chia quân mấy ngả: vây Bạch Thủy Quan, ngầm theo dõi Ngụy Tài Châu. Về phần những chuyện khác, cứ bắt hẵng .

Tần Lưu Tây thì bảo Trần Bì dẫn hai tiểu đồ tạm thời ở cửa hàng tu luyện, khi mặt trời lặn thì về Tần phủ. Xong xuôi, nàng liền vội vã lên đường cùng Tống Diệp.

Phóng ngựa ngược gió lạnh, nàng khỏi chút ảo não. (Cửa hàng khai trương càng bận rộn hơn. Sao thấy hối hận thế !)

Đuổi kịp lúc mặt trời lặn, Tống Diệp dẫn Tần Lưu Tây đến một ngọn núi phía thôn Hoài Hương. Ông dẫn đầu nhảy xuống ngựa, xoa xoa đôi tay cóng cứng, đầu Tần Lưu Tây, thấy nàng vẫn lưng ngựa, khỏi tới.

“Không ngờ đại sư ngay cả thuật cưỡi ngựa cũng tinh thông như .” Đôi mắt Tống Diệp lộ rõ vẻ tán thưởng, vô cùng bội phục. (Mới mười lăm, mười sáu tuổi, y thuật giỏi, đạo thuật cũng giỏi, đến cưỡi ngựa cũng hề than khổ, quá khiến nể phục.)

“Đừng nhảm nữa, đỡ xuống.” Tần Lưu Tây liếc ông , nhăn mặt: “Chân... tê rần .”

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của nàng, lúc mới vẻ đúng với lứa tuổi, Tống Diệp suýt nữa thì bật , vội vàng đỡ nàng xuống ngựa.

Tần Lưu Tây duỗi tay duỗi chân: “Dẫn đường .”

Tống Diệp thấy nàng khập khiễng, liền : “Đại sư, chân cẳng ngài tiện, đường lên núi dễ , là để cõng ngài?”

“Tướng quân, để !” Một binh theo vội vác túi đồ tế lễ lên , tiến lên.

“Không cần ngươi.” Tống Diệp xua tay, đến mặt Tần Lưu Tây: “Đường lên núi dễ thật .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-345-binh-chia-may-nga.html.]

Thư Sách

Tần Lưu Tây thấy mặt trời sắp lặn, lúc xem huyệt mộ là dễ vấn đề nhất, liền : “Cũng .”

Nàng leo lên lưng Tống Diệp, thẳng dậy, vỗ vỗ vai ông : “Đi.”

Tống Diệp là luyện võ, cõng Tần Lưu Tây nhẹ như , một mạch về phía tổ mộ. Tần Lưu Tây ở lưng ông, quan sát cảnh trí xung quanh.

Đây là một khe núi nhỏ, chân núi là thôn Hoài Hương. Trên núi suối chảy xuống, hợp thành một con sông nhỏ bao quanh thôn Hoài Hương, chảy đồng ruộng. Lưng tựa núi, mặt hướng thủy, phong thủy của thôn Hoài Hương tệ.

Theo bước chân nhanh nhẹn của Tống Diệp, bất quá mười lăm phút , họ đến một khu mộ núi.

“Đến .”

Tần Lưu Tây từ lưng ông tụt xuống, tiên ở chính diện xem ngôi mộ, thấy phía chỗ dựa, vòng mộ, ở một chỗ cao bao quát hai bên, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

“Phần mộ tổ tiên của tướng quân là chuyên môn mời thuật sĩ đến điểm huyệt ?”

Tống Diệp gật đầu: “Trước đây phần mộ tổ tiên của nhà ở thôn Phương Truân bên cạnh. Sau phát tích, mới chuyên môn mời thầy phong thủy đến điểm huyệt, chính là chỗ . Ta cũng xây một cái nhà thờ tổ ở thôn Hoài Hương, xem như chính thức định đất tổ ở Hoài Hương. Đại sư, bảo huyệt ... ?”

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Cũng hẳn. Sau núi tựa, trái Thanh Long, Bạch Hổ, án sơn (núi che), sân phơi, dòng nước uốn lượn, đúng là nơi tàng phong tụ thủy. Đây quả thực là một bảo huyệt phong thủy , điểm huyệt tồi.”

Tống Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là vấn đề gì ?”

Tần Lưu Tây gì, mà tiếp tục quan sát. Nàng xa, gần, cây cối xanh um, gió thổi qua rừng cây xào xạc. Mặc dù mặt trời ngả về tây, nhưng ở đây cũng cảm thấy âm hàn.

Nàng vòng quanh ngôi mộ chính một vòng, từ góc độ đều quan sát kỹ, phát hiện vấn đề gì lớn. (Chẳng lẽ lầm?)

Tống Diệp thấy nàng một lời, tim treo lên, nhưng thấy bộ dạng đăm chiêu của nàng, cũng dám hỏi câu nào.

Thấy gì, Tần Lưu Tây lấy từ trong túi vải một cái la bàn nhỏ màu vàng óng, nâng la bàn thêm một vòng nữa, thỉnh thoảng kim chỉ nam la bàn. Từ trường, thứ đều bình thường.

(Nhìn lầm thật ?)

Tần Lưu Tây tin chuyện , híp mắt về phía tây, mặt trời sắp lặn hẳn, liền : “Chúng đợi thêm một lát.”

Tống Diệp thấy , đành nhân lúc dọn dẹp cỏ dại xung quanh, lau chùi bia mộ. Thấy bia mộ vẻ cập kênh, ông liền sửa cho ngay ngắn, ấn mạnh xuống.

Rắc.

Hình như thứ gì đó đè vỡ.

Tống Diệp cứng . (Dưới bia mộ cái gì?)

Ông về phía Tần Lưu Tây. Tần Lưu Tây tới: “Lấy nó .”

Tống Diệp đào bới phần đất chân bia, dùng sức rút lay, để lộ vật cất giấu bên . Một luồng mùi hôi thối khó ngửi xộc lên, mấy vội vàng lùi .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...