Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 343: Thù gì oán gì
Cập nhật lúc: 2025-11-02 09:43:50
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây thi châm cho Tống Liễu, chỉ đơn thuần là đ.á.n.h thức bà , mà là để trị chứng băng lậu. Nếu cái chứng hư hàn loại bỏ, chỉ uống t.h.u.ố.c suông thì hồi phục cũng nhanh .
Nàng ngăn Tống Diệp : “Tống tướng quân, thi châm cho lệnh . Ngài dù là trưởng, cũng tiện mặt ở đây.”
Tống Diệp trừng mắt hổ, chỉ thiếu điều : (Ngươi là nam nhân ?)
Cũng may là ông . Nếu , Tần Lưu Tây chỉ cần đáp một câu: “Ta là đại phu, trong mắt nam nữ chi phân”, là thể chặn họng ông ngay.
Thấy ông dừng , Tần Lưu Tây thêm: “Ngài cứ từ từ. Lát nữa sẽ giúp ngài thi châm trị chứng thận hư!”
Tống Diệp mặt đen sì: “!” (Cố ý ? Bàn về khoản xát muối lên vết thương khác, ai bằng cô!)
Tần Lưu Tây phòng khám bệnh thiết kế riêng, bảo Trần Bì đốt một cây hương an thần, bảo đại nha và bà v.ú cởi bớt y phục của Tống Liễu, chỉ để áo lót bên trong.
Thấy ánh mắt hai họ vẻ kỳ quái, Tần Lưu Tây mắt cũng thèm chớp: “Ta năm nay mười lăm tuổi, là một đại phu đắn. Tất cả bệnh trong mắt đều chỉ là bệnh.” (Nói tóm , các ngươi nghĩ nhiều !)
Đại nha và bà v.ú chút ngượng ngùng, vội vàng theo lời, cởi áo ngoài của chủ tử . Dù thì bọn họ cũng thể rời .
Tần Lưu Tây lấy túi kim, dùng rượu mạnh tinh luyện để khử độc kim, đó bắt đầu lấy huyệt. Nàng với hai hạ nhân đang mặt: “Ta hành châm cho thái thái nhà các ngươi là châm cứu, chủ yếu để thông điều hai mạch Xung - Nhâm, khư tà cố kinh (trừ tà, giữ vững kinh mạch), tán hàn điều âm. Sau khi hành châm, đúng hạn uống thuốc, tốc độ hồi phục và hiệu quả sẽ rõ ràng hơn.”
“Làm phiền đại sư.” Đại nha cung kính hành lễ.
Tần Lưu Tây liếc nàng một cái, vén ống quần của Tống Liễu lên, lấy huyệt, kim châm trong tay đ.â.m huyệt Tam Âm Giao, nhẹ nhàng vê kim, cuối cùng còn khẽ búng nhẹ một cái, đuôi kim rung lên nhè nhẹ. Các huyệt vị còn như Công Tôn, Ẩn Bạch cũng châm tương tự.
Mũi kim cuối cùng dừng ở huyệt Quan Nguyên. Tần Lưu Tây tự động thủ, mà bảo đại nha vén một đoạn áo lót lên, nàng lấy huyệt, hạ châm sâu ba phần nhấc lên, hạ xuống.
Nàng vê kim, thấy Tống Liễu đang hôn mê cũng nhíu mày, trong lòng thầm than, miệng ngâm một đoạn Thanh Tâm Chú. Tiếng chú ngữ như tiếng hát, từ phương xa vọng , rơi màng tai Tống Liễu, giúp an thần tĩnh tâm.
Đại nha và bà v.ú trân trối. Thấy Tần Lưu Tây châm cứu ngâm chú, mà khuôn mặt vốn đang đau khổ của thái thái cũng dần dần trở nên an tường, ôn hòa, bọn họ khỏi kính sợ vô cùng. (Mới mười lăm tuổi mà năng lực thế .)
Tần Lưu Tây cảm nhận huyệt vị ấm lên, lúc mới buông tay lưu kim, lấy khăn lau tay, hỏi: “Thái thái nhà các ngươi lúc sinh con đầu lòng xuất huyết nhiều ?”
(Thể trạng của Tống Liễu vốn , cho nên chứng băng lậu mới đặc biệt nghiêm trọng. Nàng hỏi về đứa con đầu, là bởi vì khả năng đứa bé đó lúc sinh còn.)
Đại nha về phía bà vú. Nàng theo hầu thái thái cũng lâu, tình hình lúc thái thái sinh đại thiếu gia thế nào.
Bà v.ú nhíu mày: “Ta là lúc đại thiếu gia lên ba tuổi mới đến hầu hạ bên cạnh thái thái. bà v.ú quản lý vườn hoa , thái thái lúc sinh đại thiếu gia tổn thương nguyên khí nặng, sinh mất hai ngày hai đêm mới , suýt nữa thì qua khỏi. Lão gia lúc đó tức giận, xử lý hết đám hầu hạ trong phòng thái thái.”
Tần Lưu Tây nhướng mày, Tống Liễu đang giường. (Vậy tức là, đám hầu hạ lúc bà sinh con về cơ bản đều thế.)
Bà v.ú cũng ngốc. Những lời Tần Lưu Tây , bọn họ đều từ đầu đến cuối, trong lòng vô cùng kinh hãi. Cứ suy nghĩ kỹ , đúng là chỗ nào cũng sơ hở. Việc đại thiếu gia trông giống thái thái chút nào chính là một vấn đề. Kể cả khi đại thiếu gia về nhà, cũng ít khi đến mặt thái thái tỏ lòng hiếu thảo, lý do luôn là sách nghiên cứu học vấn.
“Đại... Đại sư, đại thiếu gia nhà chúng ... ... thật sự ...”
“Phải , chỉ chủ tử các ngươi mới . Làm hạ nhân, cứ bổn phận của là .” Tần Lưu Tây thản nhiên nhắc nhở.
Bà v.ú rùng . Đại nha cũng thần sắc sợ hãi, chủ tử giường, ánh mắt lộ vẻ giận dữ: “Đáng giận là thái thái còn giấu trong trống, gì. Ta thấy kỳ quái, cô gia luôn nhắc đến nhị thiếu gia mặt thái thái, cũng sợ thái thái thương tâm khổ sở. Ngay cả lúc dùng bữa với thái thái, chỉ một đĩa thức ăn cũng nhắc một câu. Biết rõ thái thái khó lắm mới chút khẩu vị, ông cứ nhắc như , thái thái đặt đũa xuống . Xong ông còn tỏ vô tội, luôn miệng là sai .”
Tần Lưu Tây thầm nghĩ: (Uống xanh nhiều quá đây mà.)
“Nhị thiếu gia của các ngươi mất như thế nào?”
Vành mắt đại nha đỏ lên: “Bị bệnh đậu mùa, qua khỏi... Nếu như sớm gặp đại sư ngài, nhị thiếu gia c·hết.”
Bà v.ú bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ xuống đất, khiến cả hai cùng .
“Ma ma?” Đại nha vội tiến lên đỡ.
Bà v.ú đẩy tay đại nha , về phía Tần Lưu Tây, mặt trắng bệch: “Hồi nhị thiếu gia đậu mùa, là cô gia chăm sóc. Ông hồi nhỏ từng bệnh , sợ lây. ... nhị thiếu gia cứ thế sốt cao li bì mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-343-thu-gi-oan-gi.html.]
Đại nha như liên tưởng đến điều gì, thể cứng đờ, hai chân run rẩy, bất lực về phía Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây khuôn mặt lạnh lùng. Trẻ con bệnh đậu mùa là phiền phức nhất, chỉ cần sơ suất một chút trong việc chăm sóc là thể mất mạng. Nếu Ngụy Tài Châu tâm tư đó, ông cũng chẳng cần gì, chỉ cần lơ là là đủ.
(Trà xanh, âm độc, cố chấp...) Một hình tượng nam nhân âm hiểm hiện lên trong đầu Tần Lưu Tây. Nàng bỗng nhiên tò mò, rốt cuộc là thù gì oán gì mà thể tàn nhẫn đến mức ?
Tần Lưu Tây liếc Tống Liễu đang hôn mê an bình giường, khẽ lắc đầu. (Thật đáng thương, thật đáng buồn.)
Đã đến giờ lưu kim, Tần Lưu Tây rút kim , với đại nha và bà vú: “Cây hương an thần cứ để cháy, để bà ngủ một lát. Các ngươi cứ ở đây canh chừng là .”
“Vâng ạ.”
Tần Lưu Tây với đại nha : “Hồng loan tinh ( đào hoa) của ngươi động, là lương duyên đấy, đồng ý .”
Đại nha ngẩn , ngạc nhiên nàng. Tần Lưu Tây thì ngoài.
Đại nha phản ứng , đối mặt với ánh mắt qua của bà vú, mặt đỏ bừng lên.
Tần Lưu Tây khỏi phòng khám bệnh, thấy Tống Diệp đang ngây ở cửa, mặt đầy kinh ngạc và thể tin nổi, cả cứng đờ.
Người luyện võ, phần lớn đều tai thính mắt tinh. Cuộc đối thoại của bọn họ ở bên trong, ông thấy bộ.
(Nguyên lai, sự kinh hãi là giới hạn, nó chỉ liên tiếp mới mà thôi.)
Tống Diệp xoay định bỏ .
“Trở về.”
Bước chân Tống Diệp cứng đờ, hai nắm tay siết chặt đến mức phát tiếng "khanh khách".
“Nếu thật sự là , ngài chất vấn mà bất kỳ bằng chứng thực chất nào, chỉ bứt dây động rừng. Ngài đừng quên, trong phủ của ngài khả năng còn những thứ dơ bẩn , quan trọng hơn là, khả năng phần mộ tổ tiên động.” Giọng Tần Lưu Tây vang lên từ lưng: “Mà những chuyện , một nổi, chắc chắn là giúp đỡ.”
Tống Diệp xoay , đờ đẫn nàng.
Thư Sách
Tần Lưu Tây đối diện với ông , hờ hững : “Tống tướng quân, đ.á.n.h trận mà chuẩn là sẽ thất bại. Thuật yểm thắng vu cổ đáng sợ thế nào, ngài thể , nhưng đối phương nếu dốc sức thúc giục chú thuật, ngài sẽ thể cứu vãn .”
“Ta cứ thế ?”
Tần Lưu Tây ngẩng đầu trời: “Nhân quả nghiệp báo, chỉ cần dính , ai trốn thoát . Đặc biệt là... tội nghiệt liên quan đến nhân mạng .”