Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 337: Đằng Chiêu: Ta, đại sư huynh oan uổng!
Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:30:37
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây dẫn theo hai đồ và Trần Bì, mất thêm một ngày nữa để thiện tất cả công việc trong cửa hàng. Những d.ư.ợ.c vật thông thường cần dùng gấp đều chuẩn xong. Về phần các loại bùa chú bán càng đơn giản, một nàng ôm hết việc, vẽ vài loại để lên kệ. Ngoài còn một phù bài (bùa đeo), loại bùa bình an đơn giản xong, còn một loại phức tạp hơn thì vẫn đang trong quá trình chế tác.
“Bùa chú thì các ngươi luyện tập cho . Mỗi một quyển vở, tiên tập vẽ bùa bình an .” Tần Lưu Tây ném cho hai đồ mỗi một quyển vở, : “Loại bùa chỉ dạy một , các ngươi tự cảm nhận, từ từ mà học.”
Trần Bì hai đứa trẻ (mà tuổi cộng mới gần bằng tuổi ), : “Chủ tử, bọn chúng ngay cả dẫn khí nhập thể còn , bây giờ học vẽ bùa là sớm ?”
“Sớm cái gì mà sớm.” Tần Lưu Tây hai đứa trẻ đang trừng mắt , : “Vi sư cũng nhập môn lúc năm tuổi. Các bản lĩnh của sư môn đều học cùng một lúc: tu luyện, vẽ bùa, học thuộc kinh văn, phân biệt d.ư.ợ.c liệu, học thuộc y án kinh thư, ghi nhớ kinh mạch nhân thể, trận pháp... tất cả đều học chung một lượt.”
Khóe miệng Trần Bì giật giật, về phía Đằng Chiêu và Vong Xuyên. (Bái một vị sư phụ năng như , là may mắn cũng là bất hạnh. Các ngươi cứ chờ mà chịu khổ .)
Hắn Vong Xuyên đầy đồng cảm, nhịn : “Tuy là , nhưng chủ tử, Huyền Tâm mới năm tuổi, con bé ngay cả chữ cũng mặt.”
Tần Lưu Tây Vong Xuyên. Xét thấy phận và tuổi tác của cô bé, đúng là chữ, phiền phức thật. mà... tử với chẳng nên hỗ trợ lẫn ?
“Sư môn chúng chú trọng đoàn kết. Nội bộ các con đấu đá thế nào, thuận mắt cũng thành vấn đề, nhưng đối ngoại nhất định đồng lòng. Nếu ai bắt nạt đồng môn sư , cần hỏi nhiều, cứ xắn tay áo lên giúp , về đóng cửa hẵng đạo lý .” Tần Lưu Tây Đằng Chiêu: “Xét theo tinh thần đoàn kết hỗ trợ , Chiêu Chiêu, việc dạy chữ cho sư con, liền giao cho con, vị đại sư .”
Đằng Chiêu, đang cố gắng sắp xếp thời gian biểu học tập dựa theo lời Tần Lưu Tây : “?”
(Cho nên, còn gánh thêm nhiệm vụ tiểu ? Nghĩ đến việc sơn cái biển hiệu lúc nãy đủ mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đằng Chiêu càng thêm ảm đạm. Nhiều việc quá.)
“Cứ quyết định ! Nào, đại sư gương , vi sư dạy con vẽ bùa.” Tần Lưu Tây cầm bút, chấm chu sa pha sẵn, bảo Đằng Chiêu cầm bút, còn thì tự tay nắm lấy tay bé.
Đằng Chiêu chút kháng cự. Tần Lưu Tây ấn đầu bé xuống: “Đừng nhúc nhích! Giữ lòng thanh tĩnh, tâm vướng bận. Vẽ bùa như , linh khí thì mới gọi là linh phù, linh khí thì cũng chỉ là một tờ giấy bình thường. Cho nên vẽ bùa tâm thần hợp nhất, vận khí đan điền, dẫn linh khí trong con đến đầu ngón tay. , cứ như .”
Tần Lưu Tây chú ý đến sự vận chuyển linh khí của Đằng Chiêu, mắt sáng lên, giọng cũng dịu : “Dẫn linh khí đến đầu bút, bút liền mạch, một nét thành hình.”
Nàng nắm tay bé, lướt mặt giấy, cách đặt bút, cách nét... một chút trì trệ, liền mạch lưu loát vẽ một tấm bùa bình an.
Tần Lưu Tây tấm bùa ẩn chứa linh khí, hận thể ôm lấy cái đầu nhỏ của đồ mà hôn mấy cái, nhưng vẫn cố gắng giữ giá. (Đừng dọa bảo bối đồ chạy mất.)
“Không tệ. Đây là bùa bình an. Vừa vận bút thế nào, con nhớ kỹ ? Cứ theo tấm bùa mà luyện tập, mỗi ngày đều vẽ, thẳng đến khi nào con tự vẽ một tấm linh phù mới thôi, lúc đó sẽ dạy cái mới. Phải chăm chỉ, vi sư sẽ kiểm tra đó. Nếu con lười biếng, vi sư sẽ phạt con... cọ bô.”
Thân thể Đằng Chiêu cứng đờ, cái miệng nhỏ mím chặt, chằm chằm tấm bùa bình an, cố gắng hồi tưởng cảm giác vẽ bùa hết đến khác.
Tần Lưu Tây thầm vui vẻ, ho khan một tiếng sang Vong Xuyên, cũng dạy cô bé y như . Chỉ là Vong Xuyên tuổi còn nhỏ, tư chất cũng bằng Đằng Chiêu, cô bé thậm chí một chút linh khí nào, cầm bút cũng vững. Tấm bùa , phần lớn là do Tần Lưu Tây nắm tay cô bé vẽ.
Thư Sách
“Huyền Tâm, con tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đây chính là độ tuổi nhất để học tập. Từ nay về , mỗi ngày con học mười chữ, cũng lấy bút luyện vẽ bùa mỗi ngày, để sư con giám sát. Con cũng chăm chỉ, nếu con lười biếng, vi sư sẽ phạt sư con... cọ ba cái bô!”
Đằng Chiêu: “!”
(Hóa "đại sư " chính là "kẻ gánh tội"?)
Cậu bé Vong Xuyên. Cô bé tuy còn ngây thơ, nhưng cũng sư ưa sạch sẽ ngăn nắp, nếu bắt cọ cái bô dơ bẩn như , e là sẽ thà tự bóp c·hết ngất còn hơn. (Hóa đây là oán niệm của sư .)
Vong Xuyên vội vàng : “Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ ạ!”
“Đồ ngoan.” Tần Lưu Tây vô cùng hài lòng: “Đây là bài học đầu tiên, vẽ bùa. Cần cù bù thông minh, hiểu ? Ai lười biếng phạt đó, một lười, chịu tội liên đới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-337-dang-chieu-ta-dai-su-huynh-oan-uong.html.]
Đằng Chiêu mặt biểu cảm.
Trần Bì , hai vai run run, dám tiếng. (Ai bảo vẻ lớn chứ. Làm đồ của chủ tử dễ dàng như !)
Tần Lưu Tây vỗ tay, bẻ bẻ khớp ngón tay: “Được , chúng treo biển hiệu lên, chính thức khai trương! Trần Bì, chuẩn bàn thờ và pháo . À đúng , năm lá bùa hộ mệnh chuẩn xong cả ?”
Trần Bì "Vâng" một tiếng, vài phần cạn lời. (Trong cả cái thành , e là cửa hàng nhà bọn họ khai trương kiểu trẻ con nhất. Chỉ treo cái biển hiệu, đốt tràng pháo là coi như xong. thôi, chủ tử thì là , dù bọn họ cũng dựa mấy thứ hoa hòe lòe loẹt đó để hút khách.)
Thế là, trong mắt khác, chỉ thấy mấy đứa trẻ con nâng tấm biển hiệu cửa. Trần Bì dựng sẵn thang, bảo Đằng Chiêu giữ thang, còn thì đưa biển hiệu cho Tần Lưu Tây để nàng tự treo lên.
Tấm biển hiệu hề hoa lệ, nền đen, chữ lớn màu son đề tên cửa hàng, viền là phù văn màu vàng kim. Ánh mặt trời chiếu , càng nó lấp lánh ánh vàng. Không hề chiêu bài phức tạp, vặn ứng với ý cảnh "đại đạo chí giản" (đạo lớn thì vô cùng đơn giản).
Trần Bì tấm biển hiệu ánh mặt trời, chăm chú từng phù văn, trong đầu phảng phất đạo ý đang nhảy múa. (Không hổ là chủ tử, tấm biển hiệu thật, nhưng cũng quá cao thâm.)
Đằng Chiêu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lớp sơn là do tự tay sơn, phù văn cũng ghi nhớ, nhưng hiểu ký ức lúc sâu sắc đến . Trong đầu dường như cái gì đó đang kích động, tâm trí trở nên thanh thản, sáng suốt. Để bắt lấy tia linh quang đó, bé bất giác xếp bằng xuống, hai tay kết ấn, chuẩn vận hành một vòng tiểu chu thiên tu luyện.
Trần Bì: “...” (Ngươi là cuồng tu luyện từ ?)
Tần Lưu Tây từ thang bước xuống, thấy Đằng Chiêu nhập định, khỏi bật . Nàng tiện tay đ.á.n.h một cái kết giới lên bé, với Trần Bì: “Được , đốt pháo .”
Trần Bì vội vàng lấy mồi lửa, châm tràng pháo ném cửa.
Pháo nổ một tiếng, hoàng kim vạn lượng. Cửa hàng khai trương, ai cũng mong điều , bọn họ cũng ngoại lệ. Làm việc thiện cũng cần tiền, cửa hàng kiếm càng nhiều, là thể giúp càng nhiều khốn khổ.
Tiếng pháo nổ đì đùng vang lên, thu hút những ở các cửa hàng lân cận trong ngõ tò mò ngó xem.
(A, tiệm quan tài của lão quan cuối cùng cũng đổi chủ và khai trương ?)