Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 335: Mệnh của ngươi có chút thảm
Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:30:35
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Tần Lưu Tây , vẻ coi thường mặt Tống Diệp biến mất.
Nàng đúng, tài đợi tuổi. Có thể ở độ tuổi mà một phen như , là một đứa trẻ tầm thường.
Tống Diệp dám coi thường nữa, trong lòng còn âm thầm dâng lên một tia chờ đợi. (Có lẽ... nàng thật sự thể chữa khỏi bệnh cho ?)
Nghĩ đến điểm , tâm tình Tống Diệp thả lỏng vài phần.
Tần Lưu Tây tập trung bắt mạch, xem xong một tay đổi sang tay , lông mày nhíu .
Tống Diệp vẫn luôn chú ý sắc mặt của nàng, thấy nàng nhíu mày, tim cũng bất giác thắt , nhịn hỏi: “Đại sư, gì ? Ta xem nhiều đại phu, đều đúng là thận thủy đủ, tinh nguyên hao tổn, cho nên mấy năm nay khó mà con.”
Nói mấy chữ "khó con", mặt ông xẹt qua một tia chua xót và khó xử.
Thử hỏi thế gian nam tử nào thể thản nhiên chấp nhận vô sinh? Lại mấy ai tiếc nuối vì con nối dõi?
Đặc biệt là Tống Diệp, ông là từng con, mà là từng , còn là hai đứa. Chẳng qua như Tần Lưu Tây , đều c·hết non. Điều còn đau đớn hơn cả việc từng , bởi vì mất .
Tần Lưu Tây : “Những đại phu tướng quân từng xem qua cũng hẳn đều là lang băm. Ngài đúng là thận tinh mệt mỏi hư hao, hạ nguyên vững, việc m.a.n.g t.h.a.i quả thật là khó.”
Sắc mặt Tống Diệp càng thêm u ám.
“ tướng quân cũng là từng con, điều đó chứng tỏ tinh nguyên của ngài vẫn còn nền tảng. Chỉ cần dùng t.h.u.ố.c chính xác để điều hòa âm dương cơ thể, tích cực uống t.h.u.ố.c thang, điều dưỡng thận tinh cho , vẫn thể khiến nữ tử mang thai.”
Ánh mắt Tống Diệp sáng lên: “Ý của ngài là... vẫn thể sinh con?”
“Chỉ cần điều trị , tự nhiên sẽ tâm tưởng sự thành.”
Nghe , Tống Diệp càng thêm vội vàng: “Vậy thế nào? Nói thật, cũng vẫn luôn uống t.h.u.ố.c theo lời đại phu, thậm chí còn theo kiến nghị của họ, giảm bớt chuyện phòng the để dưỡng tinh, nhưng đều kết quả.”
“Ngài lè lưỡi xem nào.”
Tống Diệp ngoan ngoãn lè lưỡi.
Tần Lưu Tây kỹ, : “Lưỡi nhạt, rêu mỏng, mạch đập nhỏ yếu, sắc mặt tái nhợt thêm râu tóc bạc sớm, đây là biểu hiện của thận tinh đủ. Tướng quân tiểu tiện thế nào?”
“A?” Dù là một đại lão gia như Tống Diệp, thấy câu hỏi cũng khỏi chút nóng mặt, ho khan một tiếng, ấp úng: “Nước tiểu... trong và dài, thỉnh thoảng tiểu đêm, nhỏ giọt vài cái.”
Ông phảng phất chút ngượng ngùng, cố gắng vớt vát thể diện: “Lúc còn trẻ như ! Bằng tuổi cô bây giờ, thể ‘tè’ xuyên cả tường đất!”
Trần Bì bên cạnh mà gì: “...” (Hắn về phía chủ tử nhà , thầm nghĩ: Nếu đối phương ngài là con gái, chắc sẽ càng thẹn đến mức chui xuống đất mất?)
Tần Lưu Tây chút biểu cảm khác thường nào, tiếp tục hỏi: “Chuyện phòng the thể kiên trì bao lâu?”
Tống Diệp: “!” (Vị đại sư , trông vẫn còn là một đứa trẻ mà, cái gì cũng ?)
Ông định , Tần Lưu Tây như suy nghĩ, : “Đối với đại phu, thành thật khai báo bệnh tình mới chậm trễ việc chữa trị, cũng để đại phu rõ nên dùng thuốc, dùng kim châm thế nào.”
Tống Diệp: “...”
Ông chút hổ, : “Có lẽ là tuổi tác lớn, hiện tại cũng chút lực bất tòng tâm, đều... chỉ thể qua loa.”
“Tướng quân chuyện phòng the vô lực, hẳn là cũng mệt mỏi rã rời, thêm lo lắng bệnh tình của , ưu tư quá nặng, mất ngủ mộng nhiều, khó trách sắc mặt khó coi. Tâm tình ngài thoải mái như , t.h.u.ố.c thang uống nhiều cũng bổ béo gì.”
Nhắc tới bệnh của , Tống Diệp thần sắc buồn bã: “Nàng cũng khổ, từng tuổi còn mất con, từ đó suy sụp luôn.”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Cũng là... mất con?”
“Phải, vốn đến đây là để đặt cho cháu ngoại một cỗ quan tài mới. Mộ của đứa bé sập.”
Tần Lưu Tây khẽ gõ lên mặt bàn, suy nghĩ một chút : “Tướng quân xem tướng ?”
Tống Diệp ngẩn . (Không đang xem bệnh vô sinh , chuyển qua xem tướng?)
“Tướng quân quên ? Cửa hàng của chúng , nghề y cứu , xem tướng bói toán, bán bùa bình an, đều cả.” Tần Lưu Tây tủm tỉm: “Tướng quân là vị khách đầu tiên của cửa hàng, tiền khám bệnh thể tính rẻ cho ngài một chút.”
Tống Diệp : “Vậy... cô xem cho một chút .”
“Được , mời ngài đưa tay .”
Tống Diệp ngơ ngác đưa tay . (Sao là bắt mạch?)
Thư Sách
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-335-menh-cua-nguoi-co-chut-tham.html.]
(Mấy kẻ thần côn đều thần thần bí bí như ?)
Thấy ông nghi hoặc, Tần Lưu Tây liền giải thích: “Có một loại tướng thuật gọi là Thái Tố Mạch Pháp, thể dự đoán cát hung họa phúc. Ta chỉ việc , tướng quân là .”
Tống Diệp càng thêm tò mò.
Tần Lưu Tây đưa hai ngón tay đặt lên cổ tay trái của ông , tay bấm pháp quyết, miệng ngâm khẩu quyết Thái Tố Mạch, hai mắt khép, tinh tế cảm nhận mạch đập.
“Mười tuổi gặp tai ương, cha đều mất, cùng nương tựa lẫn .”
Tống Diệp suýt nữa thì kinh ngạc ngã ngửa, nhưng cổ tay Tần Lưu Tây ấn chặt thể cử động.
“Hai mươi tuổi rừng c·ướp, nhân lúc chiến loạn khởi nghĩa trở thành kiêu hùng. Năm năm chiêu an, áo gấm về làng, khí phách hăng hái. Ba mươi tuổi mất trưởng tử, ba mươi bảy tuổi mất nhị tử. Vợ cả vì thương nhớ con mà thắt cổ t·ự v·ẫn. Tuổi tráng niên mà thể suy nhược.”
Tống Diệp run rẩy, thần sắc kinh hãi.
Ông tự nhận là trải qua sóng to gió lớn, nhưng giờ phút cảm thấy lạnh từ trong tim. Ông từng gặp ít thầy côn, cũng gặp qua vài chút bản lĩnh thật, nhưng đây là đầu tiên gặp một chỉ dựa bắt mạch mà thể phán chuẩn nửa đời của .
Mà cô bé , chỉ là một đứa trẻ!
(Người tài đợi tuổi.)
Lưng Tống Diệp như kim châm, ngừng nuốt nước bọt khan.
“Tinh hồn vững mà con, tráng niên mất , đến năm năm mươi tuổi (tri thiên mệnh) hồn về thiên phủ. Lục đoạn tuyệt, gia nghiệp tán tận...”
Tống Diệp nhịn rụt tay về, kinh hãi ngã khỏi ghế, Tần Lưu Tây như quỷ quái.
Tần Lưu Tây mở mắt, Tống Diệp đang hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch ngã đất, : “Mệnh của tướng quân, đúng là khổ như hoàng liên!”
Tống Diệp: “...”
(Như mà gọi là khổ thôi ? Đây gọi là bi t.h.ả.m tột cùng mới đúng!)
Ông bò dậy từ đất, hung hăng bấm hổ khẩu của , khuôn mặt đen sạm: “Ngươi ... 50 tuổi là sẽ c·hết?”
“Theo mạch tượng hiện tại để đoán cát hung họa phúc thì là như .”
“Có thể chắc chắn mấy phần?”
Tần Lưu Tây : “Nếu chuyển cơ, thì là tám chín phần mười.”
Mặt Tống Diệp tái , nhưng ông bắt ý tứ trong lời của nàng, gần như lao tới: “Ngươi ... chuyển cơ?”
“Mệnh thứ , cũng là bất biến. Chỉ cần một sợi dây đổi, những sợi dây còn cũng sẽ đổi theo. Một khi đổi, thì sẽ theo hướng cũ nữa.” Tần Lưu Tây khẽ: “Tướng quân, Thiên Đạo là chí công vô tư.”
Tống Diệp khổ thành tiếng: “Thiên Đạo chí công ư? Ta mất cả cha lẫn đủ, mất con mất vợ cũng đủ, bây?"
Tần Lưu Tây bật , : “Thân thể là cực kỳ quan trọng, nhưng cái mệnh , e là ở chỗ khác. Bởi vì nó đổi nên ngài mới suy nhược. Tướng mạo của tướng quân, kỳ thực là tướng đoản mệnh.”
Tống Diệp mặt đầy khó hiểu. (Vừa nàng sống qua 50?)
Tần Lưu Tây trầm ngâm hồi lâu: “Ta nghi ngờ, kẻ dùng yểm thắng chi thuật (thuật trù ếm) để nguyền rủa tướng quân.”
(Hoặc nghiêm trọng hơn, thể là phần mộ tổ tiên động.)