Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 329: Nguyên do mất đi sự thong dong

Cập nhật lúc: 2025-10-31 05:23:29
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây bao giờ thấy Vương thị để lộ mặt yếu đuối và hoang mang đến . Ngay cả khi trở nhà cũ, dù gương mặt thon gầy tiều tụy, lưng bà vẫn luôn thẳng tắp. Khoảng thời gian đó còn gian nan hơn bây giờ, nhưng bà vẫn thong dong ứng đối.

Giống như vẻ thê lương hoảng loạn lúc , đúng là đầu tiên nàng thấy. Tần Lưu Tây trực giác Vương thị gặp chuyện.

Vương thị nàng hỏi, hốc mắt bỗng thấy cay xè, trong lòng một nỗi ấm ức đè nén thể . Bà thậm chí quên mất cô nương mắt chỉ là một đứa trẻ mới cập kê. Bà thực sự ham giãi bày.

Vương thị khổ: “Con ? Trước đây ở nhà cao cửa rộng đương gia chủ mẫu, chỉ cần xem sổ sách, đối chiếu sổ sách, rằng việc ăn buôn bán nhiều học vấn đến . Chỉ cần sơ suất một chút là sẽ rơi bẫy, lừa đến còn một mảnh.”

Tần Lưu Tây , liền kỹ tướng mạo của bà. Tuy vẻ mệt mỏi, nhưng tướng "thất tài" (mất tiền của), liền : “Là gặp kẻ l·ừa đ·ảo ? xem ngài vẫn , bọn chúng lừa .”

“Nếu con nhắc nhở , chúng ký kết công văn, lừa mất tiền hàng .” Vương thị vẫn còn kích động.

Bà và Tần Mai Nương (cô cả), tuy đều từng chủ mẫu, nhưng bàn về việc tự kinh doanh, đây là đầu tiên. Trước đây các bà cửa hàng hồi môn, nhưng đều quản sự bồi phòng lo liệu, các bà chỉ cần mỗi năm hoặc nửa năm quản sự báo cáo sổ sách, đưa quyết sách là . Kể cả khi cửa hàng gặp chuyện, cũng đều là các quản sự chuẩn sẵn phương án, trình lên cho các bà quyết định.

đến khi tự bắt tay mới phát hiện, bên trong quá nhiều chiêu trò. Đừng xa, chỉ riêng việc tìm nguồn nguyên liệu khiến các bà đau đầu. Vừa lúc ở bến tàu, các bà gặp một tay lái buôn. Đối phương nguồn nguyên liệu mứt quả rẻ hơn thị trường nhiều, chỉ là yêu cầu lấy lượng lớn.

Vương thị các bà dĩ nhiên vui. Để cẩn thận, họ còn theo đối phương đến kho hàng xem xét, quả thật đều là hoa quả tươi ngon, giấy tờ mua bán cũng đủ. Chỉ là đối phương yêu cầu lấy lượng lớn, lấy ít họ bán, còn trả tiền hàng ngay lập tức, quá hạn chờ, vì bọn họ cũng đang vội về.

Tần Lưu Tây đến đây, hỏi: “Lý tổng quản cùng các vị ?”

“Có theo.” Vương thị thở dài: “Bọn chúng cao tay ở chỗ giấy tờ và hàng hóa đều là thật, chỉ điều kho hàng đó là chúng thuê tạm. Chúng dùng chiêu ‘một hàng bán cho nhiều chủ’. Số hàng đó thực chất mua , chỉ chờ đến chở thôi.”

“Vậy các vị phát hiện ?”

Vương thị sa sầm mặt: “Đại cô cô của con (Tần Mai Nương) thấy món hời đáng mua, Lý tổng quản cũng nếu lấy lô hàng thì chi phí sẽ giảm nhiều. nhớ đến lời con dặn, thể vội vàng, liền lấy cớ là xoay tiền. Sau đó, bảo Lý tổng quản tìm một lạ mặt dò la tin tức. Ai ngờ, chỉ mới một ngày, chúng còn dò la gì, thì như lời con , tên đó định đem hàng bán cho chủ thứ ba. Người mua thứ hai đến kéo hàng mới lừa, liền tóm lấy tên lái buôn đ.á.n.h cho một trận lôi lên công đường.”

Nghĩ đến việc suýt nữa thì lừa một món tiền lớn, Vương thị toát mồ hôi lạnh, tức sợ. “Nếu con nhắc nhở , chúng ôm lô hàng đó, đúng là ném tiền qua cửa sổ.”

Tần Lưu Tây nhíu mày: “Lý thúc ở Li Thành lâu như , theo lý mà , lái buôn nào ông cũng mặt ít nhiều, nhận tên đó là kẻ l·ừa đ·ảo?”

Vương thị : “Tên lái buôn đó mới đến Li Thành gần đây. Hơn nữa, dù là kẻ l·ừa đ·ảo, cũng tự xưng hại, chỉ là trung gian, chủ hàng ‘một hàng bán nhiều chủ’. Mà con đoán xem của nhà nào? ...Là nhà đẻ của Đinh tam thái thái.”

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Sao cũng nhà họ Đinh .”

Vương thị lạnh nhạt : “Có Đinh gia chống lưng, tên lái buôn đưa lên công đường, nhiều lắm cũng chỉ phạt chút tiền là thể bình an vô sự ngoài. Hắn trung gian, chỉ môi giới nhà đất, hàng hóa, mà còn cả nghề cho vay nặng lãi.”

Giọng bà lộ rõ vẻ khinh thường: “Lý tổng quản tìm quen dò la , kẻ cho vay nặng lãi đó chính là Đinh tam thái thái. Năm đó tổ phụ con thấy bọn họ đều là đồng hương, mới tay nâng đỡ Đinh Thủ Tín vốn xuất hàn môn. Hắn cũng luôn miệng gọi tổ phụ con là . Nào ngờ, Đinh Thủ Tín quan lớn cách cư xử, dung túng nhà mấy chuyện tổn âm đức như , đúng là thứ thể đặt lên mặt bàn.”

Lái buôn lừa gạt thì cũng thường tình, nhưng Đinh tam thái thái cho vay nặng lãi, đó chính là chuyện thương thiên hại lý. Loại tiền thả ngoài chính là để thu lãi cắt cổ. Người bình thường ai vay nặng lãi? Hoặc là đang cần tiền gấp, hoặc là dân cờ bạc. Bất kể là ai, một khi trả , đều là chuyện dính đến mạng . Dân cờ b.ạ.c trả , chẳng sẽ liên lụy đến nhà ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-329-nguyen-do-mat-di-su-thong-dong.html.]

, Vương thị vô cùng phẫn hận và thể chấp nhận hành vi của Đinh tam thái thái. Quá tạo nghiệt!

Tần Lưu Tây khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Mẹ xem, liệu nhà họ Đinh đang kinh doanh ?”

Vương thị sững sờ. Bà ngốc, lập tức hiểu ý của Tần Lưu Tây: “Ý con là... con nghi ngờ nhà họ Đinh cố tình gài bẫy chúng ?”

Thư Sách

“Không chứng cứ, cũng khó .”

Vương thị suy nghĩ, lắc đầu: “Chắc là . Chúng và Đinh gia thù oán. Lúc tổ phụ con còn tại vị, thậm chí còn nâng đỡ Đinh Thủ Tín. Hiện giờ nhà chúng tuy sa sút, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Bọn họ thể khoanh tay , giúp đỡ, chứ đến mức bỏ đá xuống giếng, hãm hại chúng chứ?”

Tần Lưu Tây , : “Mẫu , những kẻ phát đạt, ngài điều họ nhất là gì ? ... Đó là nhắc quá khứ nghèo hèn của . Bọn họ hận thể xóa sạch quá khứ đó , chôn vùi những ngày tháng như ý, chỉ phô trương sự thành công hào nhoáng cho khác thấy, chứ ai nhớ đến lúc còn hàn vi.” Tần Lưu Tây nhạt: “Không dám nhà họ Đinh tâm lý , nhưng nếu , thì chẳng cần thù oán gì cả. Đơn thuần chỉ là ác thôi.”

Vương thị đờ , lưng bỗng dâng lên một luồng lạnh.

Tần Lưu Tây thấy bà vẻ dọa sợ, liền trấn an: “Chuyện tạm thời nhắc tới nữa. Không tổn thất là may mắn lớn . Về phần nguyên liệu, cứ bảo Lý tổng quản tìm Tiền viên ngoại mà con nhắc đây. Nhà ông ăn lớn, ít nhiều cũng các mối hàng. Mặt khác, con ở phủ Ninh Châu cũng tìm hai , là hạ nhân thả từ nhà một vị quan phạm tội. Họ , hoa quả và điểm tâm, tay nghề tệ, đều thể tin dùng. Mẹ cứ đưa họ đến cửa hàng, khi xưởng mở, cứ để họ theo công thức là .”

Vương thị vui mừng: “Có tin ? Dù đó cũng là công thức con đưa , lỡ tiết lộ ngoài thì . Có cần ký giấy bán ?”

“Con cho ký . Con cũng tự xem tướng, đều là trung hậu, đáng tin cậy. Cửa hàng mở , cứ trả đủ tiền công tháng, họ cũng sẽ an tâm việc.”

“Đó là đương nhiên.” Mặt mày Vương thị giãn , Tần Lưu Tây vẫn một vẻ thong dong, bà liền thở dài: “Con xem kìa, gặp chút chuyện nhỏ hoang mang rối loạn, còn bình tĩnh bằng con, một tiểu cô nương. Thật đáng hổ.”

Tần Lưu Tây khẽ: “Cứ coi như là ‘ngã một khôn thêm một chút’. Trải qua chuyện , tự ăn quản sự bẩm báo, trong lòng cũng sẽ hiểu rõ hơn. À , bà v.ú từ Đông Bắc đến trong phòng lão thái thái... là hầu hồi môn của tiểu cô (cô út) ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...