Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 328: Vương thị: Kẻ ngáng chân đáng bị mắng

Cập nhật lúc: 2025-10-31 05:23:28
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào thời điểm Tần Lưu Tây dọn ngoài, giọng điệu rõ ràng là đang , hề chút tức giận nào, nhưng những mặt, đặc biệt là đám tiểu bối, cảm thấy lạnh sống lưng.

Tống Ngữ Tình vội kéo tay , hận thể co rúm , ngay cả thở mạnh cũng dám.

Tần Minh Nguyệt ban đầu còn chút đắc ý, nhưng thấy ngay cả tổ mẫu cũng lời nặng, liền sợ đến cứng cả .

Vương thị và Tạ thị thấy Tần lão thái thái nặng lời, vội tiến lên nhận : “Xin mẫu bớt giận.”

Tần lão thái thái vẫn sa sầm mặt.

Bà v.ú ( nhà họ Phương) thấy thế liền tủm tỉm tiến lên, : “Lão thái thái ngàn vạn đừng những lời xui xẻo như . Nãi nãi nhà còn mong tương lai mang tiểu chủ tử đến dập đầu thỉnh an ngài đấy ạ.”

Tần lão thái thái nhắc đến cô con gái út và đứa cháu ngoại tương lai, sắc mặt mới dịu một chút.

Bà v.ú hướng Tần Lưu Tây hành lễ: “Vị chắc là đại tiểu thư ạ. Lão nô xin hành lễ với ngài.”

Tần Lưu Tây liếc , thản nhiên gật đầu, sang Tần lão thái thái: “Nếu còn chuyện gì, con xin cáo lui .”

Bà v.ú thấy nàng thèm hỏi một câu về lai lịch của thăm hỏi Tần Anh Nương (cô út) ở Đông Bắc, nụ cũng cứng đờ, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia khó xử và tức giận.

Tần lão thái thái cứ thấy Tần Lưu Tây là cảm thấy đau đầu, : “Chân con đang thương, lui xuống nghỉ ngơi .”

Tần Lưu Tây “ừ” một tiếng, hướng Vương thị cúi chào một cái, dẫn theo hai đồ nghênh ngang rời .

(Đây rõ ràng là khuấy cho đục nước cả ao cá, vỗ m.ô.n.g bỏ , ngay cả một mẩu mồi câu cũng thèm ném xuống!)

Bà v.ú càng khắc sâu thêm ấn tượng về sự bá đạo của Tần Lưu Tây. (Quá ngông cuồng.)

Tần lão thái thái, giả vờ khuyên nhủ: “Lão thái thái cũng đừng để trong lòng. Đại tiểu thư từ nhỏ trưởng bối bên cạnh dạy dỗ, khó tránh khỏi tính tình chút ngang ngược, từ từ dạy bảo là thôi ạ.”

Ánh mắt Vương thị liếc qua. (Đây là đang chê chuyện đủ lớn, còn thêm dầu lửa ? Cái thứ gì .)

Tạ thị lẩm bẩm: “Tính tình chỉ là ngang ngược một chút, mà là giống như thùng t.h.u.ố.c súng, châm một cái là nổ ngay.”

Vương thị nhịn nổi, lạnh : “Nếu tính tình, cũng Đường sơn trưởng khen ngợi, coi là bạn vong niên .”

Tạ thị chặn họng, ấm ức thôi. Đừng tưởng bà hiểu, đây là đang vòng vo nhắc nhở bà , con trai nhờ ơn Tần Lưu Tây mới Tri Hà học quán sách, nếu chọc giận Tần Lưu Tây thì đừng mong chuyện .

Tạ thị ấm ức thì ấm ức, nhưng rõ lợi hại, cũng dám thêm gì.

Vương thị thấy bà im re, cơn giận mới nguôi một chút. Mấy ngày nay vì chuyện cửa hàng mà bôn ba bên ngoài, nếm trải tình đời ấm lạnh, bà càng cảm thấy nữ tử ngoài bươn chải hề dễ dàng, một việc càng khó hơn. Bà dám tưởng tượng mấy năm qua Tần Lưu Tây sống như thế nào.

Còn hạng như Tạ thị, an ở nội trạch mưa gió là gì, mở miệng chỉ so đo thiệt hơn của bản , khiến bà cảm thấy bực bội.

Vương thị cố tình sắc mặt của lão thái thái. Gia đình khó khăn đến mức , đàn ông đều ở nhà, dựa đám phụ nữ các bà ngoài bươn chải. Nếu lão thái thái cứ mãi hồ đồ hiểu chuyện, còn dắt theo Tạ thị và những kẻ ngáng chân khác, thì đừng trách bà bất hiếu, mắng cho một trận.

Vì sự xuất hiện của Tần Lưu Tây, khí vốn đang vui vẻ lập tức trở nên quỷ dị và trầm lắng.

Tần lão thái thái thấy con dâu cả cũng chẳng thèm nhún nhường, càng cảm thấy bực bội, mất hết hứng thú để các con cháu diễn trò "thải y ngu " (mặc áo mua vui cho cha ), xua tay : “Các con lui xuống việc của . Phương gia (bà vú) ở chuyện với .”

Vương thị hai lời, lập tức dậy, hành lễ lui ngoài. Bà qua chuyện với Tần Lưu Tây một chút, thể để nha đầu dọn ngoài , nếu , tình sẽ càng thêm phai nhạt.

Tạ thị thấy Vương thị ngay cả một câu khách sáo với cũng , tức tối bỏ .

Mấy tiểu bối còn .

Tần Minh Nguyệt : “Các ngươi cảm thấy đại tỷ tỷ càng ngày càng mắt chúng ? Tính tình cũng càng lúc càng tệ.”

Tần Minh Hâm bĩu môi: “Chị bao giờ mắt chúng , chỉ hận chúng từng xuất hiện thì .”

Tần Minh Nguyệt về phía Tống Ngữ Tình các nàng, họ cũng về phía .

Tống Ngữ Tình gượng: “Lưu Tây tỷ tỷ lẽ vì thương ở chân nên tâm trạng . Phải , bên mẫu thêu mới, hai vị qua xem giúp ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-328-vuong-thi-ke-ngang-chan-dang-bi-mang.html.]

Tần Minh Nguyệt mắng thầm một câu "cỏ đầu tường" (gió chiều nào theo chiều ).

Lại Tần Lưu Tây dẫn hai đồ khỏi cửa, một đoạn, mới phát hiện mặt hai đứa trẻ đều căng cứng, đặc biệt là Đằng Chiêu, cả đều gồng lên.

“Sao ?”

“Rất phiền.” Mày Đằng Chiêu lộ một tia lệ khí. Trừ Vương thị , mấy nữ nhân thích một ai, đặc biệt là lão thái thái , thích mùi hương phát từ đó. Vừa già nua, sắc bén, khiến thoải mái.

Vong Xuyên cũng căng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Sư phụ, các bà thích chúng ?”

Cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu tiếng . Vị nhị thẩm của sư phụ, hình như cảm thấy bọn họ là gánh nặng, ăn tốn cơm?

Vg Xuyên nghĩ liền nghiêng đầu: “Sư phụ, con thể chỉ ăn nửa bát cơm thôi ạ.”

Tần Lưu Tây bật , xoa đầu cô bé: “Không , nửa bát cơm đủ lớn. Các con bắt buộc mỗi bữa đều ăn một bát cơm, còn ăn thịt, uống canh ngon, dưỡng cho thể thật khỏe mạnh. Bởi vì các con học bản lĩnh, ngoài việc thiện cứu đời, đều cần sức khỏe.”

“Vâng ạ.”

Tần Lưu Tây thấy Đằng Chiêu vẫn căng khuôn mặt nhỏ, liền đưa ngón tay ấn giữa hai hàng lông mày của bé: “Chiêu Chiêu, cần để ý đến họ. Con chỉ cần cách sư phụ việc là . Sư phụ cũng sẽ để các con tiếp xúc nhiều với họ .”

Lông mày Đằng Chiêu giãn .

Đoàn trở thiên viện, còn kịp xuống, Vương thị tới.

Tần Lưu Tây bảo Kỳ Hoàng dẫn hai đứa nhỏ quen "địa bàn" của , còn nàng thì mời Vương thị xuống chuyện.

Thư Sách

Vương thị trừng mắt nàng: “Con đừng dở tính trẻ con nữa. Nói thật cho mẫu , chuyện dọn ngoài chỉ là đùa thôi đúng ?”

“Cũng hẳn, là con thật sự ý nghĩ đó.”

Sắc mặt Vương thị "xoạt" một cái đổi, môi mấp máy, tay cũng nắm chặt thành quyền: “Là vì chúng trở về, trong nhà đông, nên con cảm thấy tự nhiên ?”

Tần Lưu Tây thấy thần sắc bà vẻ đau buồn, nghĩ nghĩ : “Con cũng ghét bỏ các vị. Thật sự là con quen, dù mười năm qua, con ở một quen . Bỗng nhiên thêm nhiều quy củ thế tục, liền cảm thấy chút tự tại. Con tin là lão thái thái các vị khác cũng , con chắc sẽ tự tại hơn. Như , mẫu ngài cũng thấy đó.”

Vương thị xong lời càng thêm đau lòng, nước mắt dâng lên hốc mắt, nức nở : “Đều là do chúng .”

“Ngài đừng như mà. Con chỉ là suy nghĩ một chút thôi, cũng thật sự dọn ngoài. Thôi, ngài con dọn , con dọn nữa. Dù cứ đả thông cái sân với sân bên cạnh, thêm cái khóa cửa, từ thiên viện cũng thôi.” Tần Lưu Tây đưa khăn tay qua: “Ngài lau nước mắt .”

“Thật sự?” Vương thị lau nước mắt qua loa: “Con là đang dỗ đấy chứ?”

“Thật sự. Con tiếp xúc nhiều với bọn họ là .”

Vương thị mới nín mỉm , thở phào một : “Vậy thì . Con yên tâm, cái sân của con mở rộng thế nào thì cứ mở rộng, xây bếp nhỏ thì cứ xây. Không đủ thì thuê thêm một đầu bếp nữ về, chỉ cần con ở .”

Tần Lưu Tây trong lòng khẽ động: “Ngài... là gặp chuyện gì ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...