Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 325: Nội tâm cường đại thì không sợ hãi bất cứ điều gì
Cập nhật lúc: 2025-10-31 03:42:13
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị Tư Lãnh Nguyệt hỏi một câu như , Tần Lưu Tây ngây : “Có gì khác biệt ? Chẳng đều là một cái cửa hàng?”
Tư Lãnh Nguyệt sự ngốc nghếch cho bật , nhưng thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, khỏi thở dài. (Nàng thật sự là hề toan tính tư tâm gì.)
“ là một cái cửa hàng, nhưng mở cửa hàng ăn, khác thì dám bảo đảm sẽ kiếm tiền, nhưng cái cửa hàng của ngươi, nó chắc chắn sẽ kiếm tiền.”
Giọng điệu của Tư Lãnh Nguyệt vô cùng chắc chắn, bởi vì bản lĩnh của Tần Lưu Tây bày ở đó, danh tiếng cũng ở đó. Cái cửa hàng thể là "một vốn bốn lời" cũng ngoa.
Tần Lưu Tây khen, nhịn mà đắc ý nhếch môi.
Tư Lãnh Nguyệt tức : “Cửa hàng kiếm tiền, từng chút từng chút tích góp , từ một đống cát nhỏ vun thành đồi cát, thậm chí là sa mạc, ngươi tính toán phân chia thế nào?”
Nụ của Tần Lưu Tây tắt ngấm.
“Đại phòng Tần gia, hiện tại ngoài ngươi còn mấy con?”
Tần Lưu Tây hồn, : “Còn hai .”
“ , ngoài ngươi , còn hai . Phụ ngươi còn đang tuổi xuân, chừng còn thêm những tỷ khác. Tương lai bọn họ đều trở về, đều trưởng thành, lập gia thất, đối với sản nghiệp , liệu thể ý tưởng gì ?” Giọng Tư Lãnh Nguyệt thanh lãnh: “Lưu Tây, ngươi là đạo nhân Huyền môn, dù cho phận thế tục là quan gia tiểu thư, nhưng nghĩ, ngươi thật sự chứng kiến cảnh lục đục nội bộ, ngươi lừa gạt trong một gia tộc lớn.”
Nơi nào , nơi đó liền giang hồ, tranh đấu. Đại gia tộc cũng . Con đều tư tâm, lúc nhỏ thể thiết, nhưng khi trưởng thành, mỗi đều gia đình nhỏ của riêng , khó tránh khỏi sẽ vì gia đình nhỏ đó mà suy tính, bởi vì trong gia đình nhỏ đó chỉ một , còn vợ con, còn cháu chắt.
Mà một phần cơ nghiệp lớn như sẽ trở thành một cái bánh thơm ngon, ai cũng chia một phần. Tần Lưu Tây là một cô nương, thể chia bao nhiêu? Dù cho cái bánh là do một tay nàng .
Tư Lãnh Nguyệt thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản, : “Ta châm ngòi ly gián tình cảm giữa ngươi và tỷ trong nhà, chỉ , con ai cũng tư tâm. Bọn họ hiện tại , nhưng khi thành gia, vợ con, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng. Một cái cửa hàng như , mà phân chia?”
“Ý ngươi là, bọn họ sẽ tranh giành cái cửa hàng ?”
“Một khi nó là cái chậu châu báu, ai mà tranh? Ta thấy nhiều vì gia sản mà tranh đấu đến mức ngươi c·hết sống, cho dù là ruột thịt.” Tư Lãnh Nguyệt bật : “Còn một điểm nữa, việc kinh doanh của cửa hàng chỉ một ngươi . Tương lai nếu ngươi bỏ gánh nữa, phần cơ nghiệp , những nhà chỉ sống ở thế tục của ngươi, ai thể tiếp quản?”
“Ngươi trúng trọng điểm đó. Nếu bỏ gánh, bọn họ tranh đến trời đất u ám cũng vô ích.”
Tư Lãnh Nguyệt: “Vậy còn tiền tích góp đó thì ?”
Tần Lưu Tây nhạt: “Ta hiểu ý ngươi. Ý ngươi là tiền bạc sẽ khiến con nảy sinh lòng tham, từ đó ngươi tranh đoạt, một sa mạc biến thành một đống cát vụn. ngươi xem để ý ?”
Tư Lãnh Nguyệt sững sờ.
“Trên thực tế, vốn dĩ hề kinh doanh buôn bán gì, bởi vì quá phiền phức, cũng kiên nhẫn mấy việc đó. Cái cửa hàng cũng là do cơ duyên xảo hợp, cả của đưa cho một khoản tiền bảo tùy ý phát huy, nên mới dùng đó. Trong tình huống Tần gia đang tứ bề thiếu thốn, bà đưa bạc cho , đó là xuất phát từ sự tin tưởng đối với , cũng là một sự dựa dẫm.”
“Con cái của đại phòng nhiều cũng nhiều, chỉ ba đứa. Đích trưởng tử còn đang lưu đày, con vợ lẽ thì còn là một đứa trẻ ngây thơ. Ngoài việc ỷ , đứa trưởng nữ đang ở bên ngoài , bà còn thể ỷ ai nữa? Bà tin , điều thật sự khiến bất ngờ. Bởi vì với tiền đó, bà thể tự mua một cửa hàng nhỏ, cho thuê cũng thể thu tiền, tích cóp dần dần, đợi đến khi con trai ruột của trở về.” Tần Lưu Tây Tư Lãnh Nguyệt, : “Ngươi xem nhà cả nào sự quả cảm và quyết đoán như , dám tin tưởng một đứa con gái do sinh , trong lúc gia đình đang sa sút nhất ?”
Tư Lãnh Nguyệt l.i.ế.m môi: “Bà thông minh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-325-noi-tam-cuong-dai-thi-khong-so-hai-bat-cu-dieu-gi.html.]
“Không sai, vị cả của đúng là thông minh, cũng dám đ.á.n.h cược, càng sự quyết đoán. Bà tin , thì cũng ghi nhớ phần tín nhiệm của bà . Một cái cửa hàng mà thôi, đối với , đáng nhắc tới. Cho dù nó lớn mạnh trong tay , từ hạt cát nhỏ trở thành sa mạc, tương lai lẽ sẽ bọn họ chia năm xẻ bảy thành cát vụn, cũng sợ. Bởi vì như lời ngươi , cái cửa hàng , chỉ mới thể vận hành . Ta thể nó sống, cũng thể khiến nó tan tành trong nháy mắt.”
“Một cái cửa hàng mất , nếu , thể tạo một cái khác. Bọn họ rời khỏi thì còn cái gì? Nếu thật sự vứt bỏ , cắt đứt luôn mối duyên , ngược còn thấy nhẹ gánh.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Cho nên, cần lo lắng áo cưới cho khác. Ta bằng lòng, thì cái áo cho cũng . Nếu , nhiều cách để cắt nó thành trăm mảnh.”
Đây chính là sự tự tin của nàng.
Tần Lưu Tây vốn coi là duyên phận với . Thái độ của Vương thị khiến nàng bất ngờ, cũng chút ấm lòng. tương lai, nếu đám vì vật ngoài mà đoạn tuyệt sự ấm áp , thì nàng gì tiếc nuối? Rời khỏi bọn họ, nàng với một bản lĩnh, vẫn thể sống tự tại. Còn bọn họ, những kẻ điều, thể đến ?
Người bản lĩnh trong tay thì sợ mất mát.
Tư Lãnh Nguyệt im lặng hồi lâu, mới tự giễu : “Là hẹp hòi .”
“Ngươi hẹp hòi, chỉ là ngươi thấy nhiều chuyện như nên mới lo lắng cho thôi. Cảm ơn ngươi, Lãnh Nguyệt.” Tần Lưu Tây vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Lòng Tư Lãnh Nguyệt ấm lên, lắc đầu: “Ta chẳng gì cả, là do ngươi trong lòng đều tính toán rõ ràng.”
“Nội tâm cường đại thì mới sợ hãi bất cứ điều gì.”
Tư Lãnh Nguyệt ngẫm nghĩ câu hồi lâu, bỗng nhiên : “Vậy... nếu ngươi con thì ?”
Phụt!
Tần Lưu Tây uống một ngụm liền phun : “Ta cần thứ đó để gì?”
Thư Sách
“Một bản lĩnh và huyết mạch của ngươi, cũng truyền thừa chứ?”
“Ta đồ , tự khắc sẽ đem những gì truyền cho nó. Về phần huyết mạch, cần.” Tần Lưu Tây : “Sinh con đau đớn như xé da xé thịt, mới thèm vì cái gọi là truyền thừa huyết mạch mà chịu đựng nỗi đau đó.”
Tư Lãnh Nguyệt: “Vậy còn... đạo lữ trong đạo quan các ngươi thì ? Ngươi cũng kết?”
“Kết đạo lữ để gì?” Tần Lưu Tây hỏi .
Tư Lãnh Nguyệt mặt nóng lên, ấp úng: “Cái đó... song tu tăng tu vi ?”
Tần Lưu Tây trừng mắt nàng, trừng đến mức mặt nàng càng lúc càng đỏ, đầu càng lúc càng cúi thấp, mới : “Lãnh Nguyệt hiểu ghê nhỉ. Sao, kén rể ?”
Tư Lãnh Nguyệt ho khan một tiếng: “Phụ sớm chuẩn .” Chỉ là hiện tại, nàng .
Tần Lưu Tây : “Tư gia chỉ còn một ngươi, đúng là thể đoạn tuyệt huyết mạch. Cứ kén chọn cho kỹ, nếu mắt ai thì dẫn đến xem, bói cho ngươi một quẻ xem lương duyên .”
Tư Lãnh Nguyệt giật giật khóe môi, nhiều về chủ đề nữa.
Tần Lưu Tây bỗng nhiên nhớ điều gì: “ , đến bái phỏng Từ Vân đại sư ở chùa Vân Linh tại phủ thành Ninh Châu. Ông cho một phong thư tay, giới thiệu một , là tộc nhân của Ô thị Vu tộc. Đến lúc đó sẽ tìm hỏi thăm một chút, xem cái huyết chú của ngươi, bọn họ cách giải nào .”