Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 323: Mỗi người đều có con đường riêng
Cập nhật lúc: 2025-10-31 03:42:11
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây cùng đám đồ tiễn Đằng Thiên Hàn ngoài, nàng nhẹ nhàng đẩy Đằng Chiêu một cái.
“Đi dập đầu cha ngươi .”
Bước chân Đằng Thiên Hàn khựng , ông đầu .
Đằng Chiêu đến mặt ông, quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái: “Ngài bảo trọng.”
Đằng Thiên Hàn suýt nữa rơi lệ, lòng chua xót thôi. Ông đỡ bé dậy, định xoa đầu, nhưng thấy kháng cự, nghiêng đầu tránh , bàn tay ông đành đặt lên vai , vỗ vỗ.
“Hãy theo sư phụ của con học đạo, học bản lĩnh cho . Bất kể thế nào, vẫn là phụ của con.”
Đằng Chiêu chắp tay.
Kỳ tiến lên: “Thiếu gia, đây là cuối cùng gọi ngài như , từ nay về sẽ gọi đạo hiệu của ngài. Mỗi đều con đường riêng của , hy vọng thiếu gia thể ngộ con đường chân chính thuộc về ngài.”
So với Đằng Thiên Hàn, Đằng Chiêu đối với Kỳ thiết và quen thuộc hơn. Cậu bé ông, gật đầu: “Tiên sinh, con sẽ.”
Giọng dứt, bé lùi một bước, cúi bái tạ ông. Tạ ơn ông mấy năm nay luôn ở bên cạnh, như thầy, như cha.
Đằng Thiên Hàn càng thêm chua xót, cảm thấy địa vị cha của chẳng những bằng Tần Lưu Tây, mà ngay cả Kỳ cũng bằng. Thật quá thất bại.
Đoàn khỏi đạo quan, chuyển hướng đến cửa hông, nơi dành cho xe ngựa xuống núi.
Lúc , một chiếc xe ngựa rộng rãi, hoa lệ mới đến. Người đ.á.n.h xe liếc mắt một cái liền nhận Tần Lưu Tây, vội thông báo.
Tần Lưu Tây thấy đ.á.n.h xe, sững sờ một lúc, ngay đó, đôi mắt cong lên, tủm tỉm về phía xe ngựa.
Quả nhiên, xe ngựa dừng , một nha mặc nam trang, làn da màu lúa mì, vẻ mặt khí nhảy xuống , đưa tay đỡ bên trong xuống.
Một mỹ nhân như băng tuyết thanh linh, khoác áo choàng màu trắng ngà, xuất hiện trong tầm mắt . Nhìn thấy Tần Lưu Tây, trong mắt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, bước nhanh về phía nàng.
“Trách bói một quẻ, cũng là ngươi sẽ tới.” Tần Lưu Tây .
Tư Lãnh Nguyệt đến gần, hành lễ với nàng: “Hôm qua mới đến Li Thành, sắp xếp thỏa xong liền đến đạo quan tìm ngươi, xem chúng công .” Nàng thấy Tần Lưu Tây chống một cây gậy gỗ, mày khẽ nhíu : “Ngươi thương?”
(Mỹ nhân nhíu mày, khiến đau lòng.)
Vương Chính bên cạnh Đằng Thiên Hàn, khỏi hít một ngụm khí lạnh, bất động thanh sắc lùi về một bước. (Mỹ nhân thường độc. Vị Tư Lãnh Nguyệt càng là độc của độc. Nghe nàng sống quá 25 tuổi, cả phủ thành Thanh Châu đều đồn đại như . Không bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó gia nghiệp khổng lồ , còn hỏi thăm khi nào nàng kén rể.)
Tần Lưu Tây liếc thấy động tác của Vương Chính, : “Vương Chính, ngươi và Tư cô nương cùng đến từ một nơi, mà cũng gặp ?”
Tư Lãnh Nguyệt lúc mới chú ý tới Vương Chính, chút kinh ngạc: “Vương công tử cũng ở đây.”
Tính tình nàng vốn lạnh lùng, nhưng vì là đầu gia tộc, cũng kiểu đại môn , cổng bước, nên mối quan hệ với các gia tộc địa vị ở phủ thành Thanh Châu, nàng đều nắm rõ trong tay. Hơn nữa, vì phụ kén rể cho nàng, nên thu thập ít chân dung của các tuấn tài nổi danh, tự nhiên cũng Vương Chính.
Vương Chính gượng: “ , thật trùng hợp.”
Tư Lãnh Nguyệt gật đầu một cái, nữa, chỉ với Tần Lưu Tây: “Cao nương tử và Yến nhi cũng tới, đến thắp cho Tổ sư gia một nén hương.”
Nàng vẫy tay về phía . Cao nương tử dắt tay con gái, vốn chờ sẵn, vội vàng tiến lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống mặt Tần Lưu Tây, dập đầu lạy ba cái.
“Đại sư, đa tạ đại sư cứu con khỏi vòng nước lửa. Đại ân đại đức lấy gì báo đáp, chỉ thể dập đầu cảm tạ, lập bài vị trường sinh cho đại sư.”
“Ấy, mau lên. Trên mặt đất là cát đá, đừng dập đầu đến vỡ trán, chữa trị cho các ngươi nữa.” Tần Lưu Tây giơ tay .
Tư Lãnh Nguyệt hiệu cho nha A Đồ bên cạnh. Người một lời, tiến lên đỡ Cao nương tử dậy.
Tần Lưu Tây Cao nương tử. Rời khỏi nhà chồng, thần sắc bà ngược rạng rỡ hẳn lên, mặt mày ôn nhu, trầm tĩnh, xem khúc mắc trong lòng buông bỏ.
Nàng sang Yến nhi. Cô bé mở to đôi mắt nàng, chút ngượng ngùng trốn lưng , chỉ ló đầu .
“Vết thương của em sắp lành .” Tần Lưu Tây .
Cao nương tử vội vàng kéo con gái : “Vết thương mặt bong vảy ạ. Tư chủ nhân cũng mỗi ngày bôi t.h.u.ố.c cho nó, hiện giờ vết sẹo mờ nhiều. Yến nhi, mau cho đại sư xem. Đây là vị ân nhân cứu con đó, con nhớ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-323-moi-nguoi-deu-co-con-duong-rieng.html.]
“Con nhớ ạ. Yến nhi đa tạ đại ca ca.” Yến nhi ngượng ngùng cúi hành lễ.
Đằng Thiên Hàn và Vương Chính hai con họ, Tần Lưu Tây. (Đây là một đôi con khốn khổ nàng tay tương trợ ?)
“Chúng trong .” Tần Lưu Tây , sang phất tay với Đằng Thiên Hàn và những khác: “Ta tiễn các vị nữa. Đi đường cẩn thận.”
Đằng Thiên Hàn: “...”
Tần Lưu Tây xoay , bỗng nhiên : “Đại nhân nếu tìm vật mất, ngại thì tra về hướng Đông Nam, khu vực gần bờ nước. chú ý, phúc họa luôn đôi với .”
Hơi thở Đằng Thiên Hàn cứng . (Ông đang điều tra một vụ án tham ô bạc công quỹ, lâu manh mối. Tần Lưu Tây đột nhiên chỉ điểm, chẳng lẽ là chỉ vị trí của bạc mất đó?)
Ông tiến lên hai bước, hỏi thể cụ thể vị trí hơn , nhưng khi thấy cây gậy nàng đang chống, nghĩ đến Ngũ Tệ Tam Khuyết, lời đến bên miệng liền đổi thành: “Có thể... tặng một lá bùa ?”
Tần Lưu Tây lấy mấy lá bùa bình an dúi qua: “Sau mỗi năm nhớ quyên góp dầu mè cho Thanh Bình Quan chúng , Tổ sư gia sẽ phù hộ đại nhân.”
Đằng Chiêu cũng dùng ánh mắt sáng rực ông .
Đằng Thiên Hàn đột nhiên bật : “Được!”
Tần Lưu Tây vẫy vẫy tay, một tay chống gậy, khập khiễng trong, chuyện với Tư Lãnh Nguyệt.
Đằng Thiên Hàn dõi theo bóng lưng họ biến mất cánh cửa, lúc mới vội vã lên xe: “Suốt đêm lên đường trở về. Ta nhớ ngoại thất Lâm thị của Trương Lỗ chính là Du Thành, mà Du Thành thì ven sông.”
Kỳ theo ông lên xe, : “Đông gia tin lời nàng ?”
“Ngươi tin ?” (Trước đây thì ông tin, nhưng trải qua hàng loạt sự kiện quỷ dị , con trai cũng thành đồ của , ông tin cũng khó.)
Kỳ : “Ta tin ánh mắt của thiếu gia.”
Đằng Thiên Hàn thở dài một , vỗ vỗ vai ông: “Mấy năm nay khó ngươi ở bên cạnh Chiêu Nhi . Ngươi trở về, lòng vui. Nếu ngươi quan, thể tiến cử.”
Kỳ lắc đầu: “Làm quan gì thú vị. Ta vẫn là ở bên cạnh đông gia, bày mưu tính kế. Có chuyện gì, đông gia cứ việc sai phái.”
“Được.” Đằng Thiên Hàn vén rèm xe lên, Thanh Bình Quan dần dần biến thành một chấm nhỏ, trong mắt bất giác trào dâng nước mắt.
Lần từ biệt , cha con tái kiến, sẽ là năm nào, cảnh tượng nào?
“Đông gia, mỗi đều duyên phận của riêng . Ta tin rằng thiếu gia ở trướng nàng sẽ thích hợp hơn là chúng dạy dỗ.” Kỳ nhạt an ủi: “Nơi nào lòng an, nơi đó chính là nhà. Thiếu gia tìm nơi an lòng, so với bất cứ điều gì cũng quan trọng hơn.”
Đằng Thiên Hàn gật đầu. Lời tuy , nhưng trong tim rốt cuộc vẫn thấy thiếu một góc.
Đằng Chiêu dường như cảm giác, về hướng xuống núi, lâu cử động.
Tần Lưu Tây thấy , xoa đầu bé: “Cha con các ngươi, mỗi đều con đường riêng. Trước mắt chia ly nhưng cũng là vĩnh biệt, sẽ ngày gặp . Vào trong thôi.”
Thư Sách