Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:54:27
Lượt xem: 260
Chương 177 -
Hắn quay đầu liếc nhìn Tiêu Vân Chước một cái, thấy trong mắt nàng loé ánh sáng, đúng là vô cùng hưng phấn.
Nàng... có ý gì?
"Huynh nhìn người này một chút..." Tiêu Vân Chước đột nhiên dừng lại: "Làm nhiều chuyện ác, tướng mạo cũng sẽ khiến cho người ta căm hận, mặt mày dữ tợn, hơi thở khô khan tinh thần hỗn loạn mắt không gợn sóng, không bao lâu nữa chắc sẽ c.h.ế.t ở đây, đáng đời nha."
Tiêu Văn Việt nhìn về phía nàng chỉ.
Phạm nhân này đang nổi giận đùng đùng chỉ về phía muội muội hắn mắng to.
Hai tay thậm chí cũng muốn duỗi ra khỏi nhà lao, muốn chạm vào người Tiêu Vân Chước, nhưng ấy vậy mà muội muội này của hắn một chút cũng không có cảm giác khó chịu, lại vẫn đứng ở nơi đối phương không chạm vào được, chỉ trỏ.
"Nơi này, người này chắc chắn là trộm, huynh xem ngũ quan dáng vẻ của hắn ta cũng không tệ lắm, nếu như không đi trên con đường này, cả đời cũng có thể giàu có, chỉ tiếc không quản được bản thân tham lam, lúc này mới dưỡng ra được thái độ lén lút thậm thụt... Trên người hắn ta còn dính chút huyết khí, nên là lúc trộm đồ đã g.i.ế.t. người à? Ách... Thế sự vô thường, một bước sai, từng bước sai." Tiêu Vân Chước nghiêm túc thở dài.
Bọn họ tới lao ngục này, những người bị nhốt đều là trọng phạm g.i.ế.t. người phóng hỏa.
Tương lai từng người sẽ bị kéo ra ngoài, kết thúc một đời ngây ngô dại dột.
Tiêu Văn Việt vốn dĩ cho rằng Tiêu Vân Chước sẽ sợ, cho nên hắn mới muốn nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng một cái, ai mà biết được người này...
Líu lo không ngừng.
Khi còn bé cũng không nói nhiều như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-177.html.]
Tiêu Vân Chước giới thiệu xong hết người này đến người khác, như thể là hiểu rõ cuộc đời của những người này, nha dịch sau lưng nghe được cũng có hơi giật mình, nhưng do hạn chế về thân phận, nên cũng không dám hỏi nhiều.
"Nhị ca, nơi này có một phạm nhân rất đáng tiếc! Trong lòng người này có nút thắt không biết khai thông, nên mới phạm phải hung án, huỷ mất cả đời..." Tiêu Vân Chước nhìn về một hướng, lại nói.
Nha dịch nhịn không nổi: "Ngài nói đúng lắm, vị này... quả thực rất đáng tiếc."
"Phụ thân hắn ta vốn dĩ là thư sinh có tài, say rượu về nhà, quên đóng cửa, ăn trộm vào nhà, tên trộm này còn đục một cái lỗ quan sát nhà bên, cưỡng gian rồi g.i.ế.t. c.h.ế.t cô nương sát vách, lúc đào tẩu còn giấu con d.a.o trong sọt sách của phụ thân hắn ta rồi chạy, phụ thân của người này bị quan phủ bắt, bởi vì không nói rõ ràng được tình hình, bị hôn quan lúc đó coi như hung thủ mà xử lý..."
"Chỉ tiếc cho hắn ta, còn nhỏ đã mất cha, long đong trưởng thành. Thật vất vả mới cưới được thê tử, vốn dĩ cho rằng cuộc sống an nhàn sẽ tới... Sau Tết, hắn ta lại phát hiện ra đồ của phụ thân năm đó bị mất ở nhà thê tử, thế mới biết, mình lấy nhi nữ của kẻ thù, hắn ta phẫn nộ từ tâm, trong lòng tràn đầy ý muốn báo thù cho cha, nên đã... phóng hoả đốt sạch cả nhà thê tử, ngay cả vợ con mình cũng không buông tha..."
Nha dịch cũng không nói ra phạm nhân này là đáng thương hay là đáng hận.
Nhưng cô nương Tiêu gia thật đúng là thần, làm sao lại biết tất cả mọi chuyện?
"Mặc dù hắn ta là báo thù, nhưng suy cho cùng ngọn lửa này cũng dính đến người vô tội, quan phủ muốn tra xét tình hình cụ thể để xử trí cũng không được, bây giờ bị bắt nhưng cũng không tính là oan, nếu như phụ thân hắn ta ở dưới suối vàng có biết, chắc cũng sẽ không hy vọng hắn ta liên luỵ đến cả đời mình..." Tiêu Vân Chước nói xong, liếc nhìn Tiêu Văn Việt một chút: "Cho nên ấy à, chuyện g.i.ế.t. người phóng hỏa không thể làm, đúng không, nhị ca?"
"..." Tiêu Văn Việt càng cảm thấy, quả thực là... đủ rồi.
"Muội gọi ta đến, là muốn để ta xem kết cục sau này?" Hắn hiểu rồi.
Tiêu Vân Chước mím môi một cái, ăn ngay nói thật: "Đề phòng trước..."
Tiêu Văn Việt cảm thấy tức giận vô cùng: "Muội cứ hy vọng ta giống như bọn họ sao, cuối cùng đầu một nơi thân một nẻo, c.h.ế.t không yên lành sao?"
"Bây giờ huynh cũng còn tốt, nhưng nếu cả ngày chỉ muốn hại người, thì sẽ giống như bọn họ." Tiêu Vân Chước lập tức nghiêm mặt nói: "Nơi này vừa bẩn, vừa thối, không thấy ánh mặt trời, khắp nơi đều là âm khí, ở đây chắc chắn không dễ chịu, chúng ta tự hỏi lòng mình, năm đó nhị ca cho ta không ít đồ ăn ngon, chơi vui, mặc dù tính khí rất tệ, nhưng đối với ta rất tốt, cho nên ta không muốn huynh chết, càng không muốn ta tự mình đưa huynh đi chết, cho nên... Huynh có muốn thay đổi hay không?"