Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-10-05 13:17:02
Lượt xem: 159
Khương Nguyên cúi thấp đầu, Tề Ngọc Nhi nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của nàng ta cũng tức đến đau ruột.
Trong mắt nàng, nếu đã bị Tiêu Vân Chước ức h.i.ế.p thì phải có cốt khí một chút!
Khương Nguyên cũng không phải là cô nhi không cha không nương, mặc dù bị đuổi đi thì cũng có nhà để về, làm sao lại bị Tiêu Vân Chước bức lui hết lần này đến lần khác như thế!
“Được rồi, vậy là do nha hoàn kia gây sự lung tung, Khương Nguyên đã tự lên tiếng thừa nhận là hiểu lầm rồi, ngươi còn tức giận cái gì nữa?” Mạnh Vịnh Tư vừa thấy Khương Nguyên không hé răng, lập tức vui vẻ nói: “Tề Ngọc Nhi, Tiêu cô nương không phải là loại người như ngươi nghĩ đâu, tâm địa nàng ấy tốt lắm.”
Lúc này Khương Nguyên vẫn im lặng không lên tiếng, lập tức trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhục nhã hôm nay, nhất định sẽ có một ngày nàng ta trả lại hết cho Tiêu Vân Chước!
Tề Ngọc Nhi hừ một tiếng, cũng thành thật ngồi xuống, nhưng Mạnh Vịnh Tư lại quay đầu thấp giọng nói thêm: “Ngươi cũng biết, gần đây mẫu thân của ta cũng đang xem xét việc chung thân đại sự cho ta, vẫn luôn cảm thấy biểu ca của a di ta không tồi. Nhưng Tiêu cô nương lại nói gần đây ta có đào hoa kiếp, ta suy nghĩ cẩn thận mới nghĩ nhất định là có quan hệ với biểu ca ta nên mới điều tra xem thử, mới phát hiện ra tên biểu ca khốn kiếp kia còn chưa đính hôn với ta mà đã …lén lút thông đồng với nha hoàn bên người ta rồi…”
Chuyện này làm sao nàng ta có thể nhẫn nhịn cho được?
Vì thế nha hoàn kia bị đuổi đi, mà biểu ca đến đây nhờ cậy ở tạm để chuẩn bị khoa khảo cũng bị mẫu thân nàng đuổi ra ngoài, phải ở lại khách điếm.
Thậm chí nàng còn muốn nói cho Tề Ngọc Nhi chuyện ánh mắt Tiêu Vân Chước lợi hại đến mức có thể nhìn ra được thể chất của nàng có vấn đề!
Nhưng chuyện nàng khó s.i.n.h d.ụ.c cũng không tốt lắm, không tiện nói công khai ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-136.html.]
“Ngươi còn dám nói…” Nhắc tới việc này, Tề Ngọc Nhi càng như pháo nổ: “Nàng ta nói cái gì cũng được, nhưng đụng tới Khâu ca ca của ta là không được!”
Tề Ngọc Nhi còn đang muốn cãi tiếp thì từ Thăng Ba Lâu mơ hồ có tiếng đàn truyền đến.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều im lặng, Tề Ngọc Nhi cũng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Vịnh Tư rồi ngậm miệng lại.
Tiêu Vân Chước theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên đài ngắm cảnh của Thăng Ba Lâu có không ít vị cầm sư ngồi đó, trong đó có một nữ tử đáng chú ý nhất, đôi tay kia đang đặt trên dây đàn, nhẹ nhàng gảy, phát ra những âm thanh tuyệt diệu, chắc hẳn vị này chính là cầm sư Oanh Nhứ mà mọi người nói đến.
Chỗ ngồi của Tiêu Vân Chước không cách quá xa nên cũng có thể nhìn rõ dung mạo nữ tử kia.
Vị Oanh cầm sư này dáng người mảnh khảnh, khí chất trong trẻo lạnh lùng, dung mạo lại càng tuyệt mỹ, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, chỉ là…
Trong mắt Tiêu Vân Chước, ấn tượng khắc sâu không phải là dáng vẻ khuynh thành của nàng mà là tinh thần sắp tàn lụi, người này giống như một ngọn đèn leo lét, tối tăm không rõ, tuổi thọ không dài.
Cây đàn trong tay Oanh cầm sư chắc hẳn chính là Cửu Tiêu.
Bảo vật truyền lại cho đời sau như vậy, chắc cũng sẽ không dễ dàng tặng lại cho người, trừ khi tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên mới tìm một chủ nhân khác cho Cửu Tiêu.
“Vị Oanh cầm sư này chắc hẳn trước năm mười tám tuổi số mệnh rất cực khổ.” Tiêu Vân Chước nhìn mà không khỏi thở dài.
“Quả thực Oanh cầm sư là một người đáng thương, phụ thân từng là tri phủ An Châu, cũng từng sáng tác rất nhiều. Hơn nữa, Oanh đại nhân còn cho rằng nữ tử và nam tử là như nhau, không nên bị lễ giáo trói buộc, cũng từng xây dựng học đường dành riêng cho nữ tử ở địa phương. Thậm chí ngài ấy còn vô cùng thống hận chuyện các gia đình trong địa phương dìm c.h.ế.t các nữ hài của họ, nhiều lần dâng biểu lên tiên hoàng, hy vọng có thể sửa đổi luật pháp. Chỉ tiếc rằng tính cách Oanh đại nhân quá cứng rắn, đắc tội một vị tham quan, sau bị vu oan mưu phản, bị xử trảm. Mặc dù sau này có người lật lại bản án cho ngài ấy, nhưng rốt cuộc cũng đã quá muộn rồi.” Mạnh Vịnh Tư nhỏ giọng nói.