Đại tiểu thư ăn chơi trác tán - Chương 884

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:11:30
Lượt xem: 15

Diệp Tiểu Nguyệt bất giác nhớ tới vài ngày trước đó, cái ngày mà thực hiện nghi thức lấy m.á.u nghiệm thân, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Vân Tiêu.

Một cái chớp mắt kia, đúng là kinh vi thiên nhân!

(Kinh vi thiên nhân: vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp tựa như thần tiên trên trời)

Sau đó, Diệp Tiểu Nguyệt cô lại vì thể chất của Vân Tiêu mà cảm thấy ưu thương, bởi vì một nam nhân tuấn mỹ xuất sắc như vậy, mà lại là một phế vật.

Cho đến ngày hôm qua, tin tức từ trong cung truyền tới, cô mới biết rõ là người nam nhân này mới chân chính là thiên tài. Cũng vì vậy mà khi gia gia hỏi cô có đồng ý làm tiểu thiếp của Vân Tiêu hay không? Cô không có chút nào do dự thì đã gật đầu đồng ý rồi.

Chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh nam nhân này, dù có là tiểu thiếp thì đã sao?

Cố Diệp Phi

Nhưng cô sớm đã nghe nói, tính tình vị hôn thê của Vân Tiêu là Vân Lạc Phong kia quá mức bá đạo, lại ngang ngược không chịu nói lý lẽ. Vì vậy mà bất giác cảm thấy rất lo lắng, nếu như Vân Lạc Phong ngăn cản không đồng ý thì phải làm sao?

Ai ngờ, Vân Lạc Phong này bất quá cũng chỉ có như vậy, cho dù trong lòng cô ta có bao nhiêu là không cam tâm thì cũng phải tiếp nhận sự tồn tại của một tiểu thiếp như mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, e lệ mà hỏi: "Vân cô nương... Vân Tiêu công tử, tại sao lại không ở nơi này?"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, ngả ngớn mà nhìn về phía Diệp Tiểu Nguyệt: "Ngươi thân là người Diệp gia, hoàn toàn có thể trở thành chính thê của một người khác, tại sao lại cam nguyện làm tiểu thiếp cho Vân Tiêu?"

Diệp Tiểu Nguyệt hơi sửng sốt một chút, nữ nhân này có ý gì đây? Đang thử mình sao?

"Vân cô nương.." Diệp Tiểu Nguyệt hơi nâng tầm mắt lên, kiên định mà nói: "Ở trong lòng ta, Vân Tiêu công tử mới là nam nhân đáng giá cho ta đi theo cả đời, những kẻ phàm phu tục tử kia làm sao có thể so sánh với chàng ấy? Có thể trở thành tiểu thiếp của Vân Tiêu công tử, so với chính thê của người khác thì vinh quang hơn nhiều!"

Vân Lạc Phong lười biếng từ trên ghế quý phi ngồi dậy, cong môi cười: "nhưng không lẽ ngươi không biết, Vân Tiêu đã có thê tử rồi?"

Diệp Tiểu Nguyệt hơi chau mày liễu: "Vân cô nương, người hiểu lầm ta rồi, ta không nghĩ sẽ cướp đi vị trí của Vân cô nương, ta chỉ muốn trở thành tiểu thiếp của chàng mà thôi!"

"Ta mặc kệ ngươi muốn trở thành cái gì của Vân Tiêu, trong thế giới của ta, nam nhân của ta vĩnh viễn chỉ được phép có một mình ta là thê tử! Nếu nạp thiếp, chính là bất trung, kẻ bất trung, chẳng thà hưu!"

Diệp Tiểu Nguyệt ngây dại.

Nam nhân chỉ được phép có một thê tử? Nếu nạp thiếp thì liền hưu phu? Đây là đạo lý gì chứ?

"Vân cô nương, người đang đùa với ta sao? Nào có ai lại đi nói nam nhân bất trung?"

"Ta mặc kệ nam nhân khác như thế nào, ta chỉ quản nam nhân của mình! Ngươi muốn làm thiếp của Vân Tiêu? Vậy thì đừng trách ta tại sao cho ngươi đi thẳng vào đây mà nằm ngang ra ngoài!"

Trên mặt Vân Lạc Phong tràn đầy khí phách, từ trên cao mà nhìn xuống Diệp Tiểu Nguyệt.

Sắc mặt Diệp Tiểu Nguyệt rất khó coi, cô ta cắn cắn môi: "Vân cô nương, gia gia ta đã có nói, Vân Tiêu công tử đồng ý nạp ta làm thiếp, ngươi không làm chủ được! Còn nữa, nể mặt ngươi là chính thê, ta khuyên ngươi một câu, nữ nhân vẫn là nên giữ đạo tam tòng tứ đức là tốt nhất! Không có nam nhân nào lại đi thích một nữ nhân dữ dằn cả!"

Vân Lạc Phong như cười như không mà nhìn Diệp Tiểu Nguyệt: "Ngươi cảm thấy ta không làm chủ được?"

"Đúng vậy!" Diệp Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi để Vân Tiêu công tử ra đây đi, ta biết ngươi nhất định là đã giấu chàng ấy đi! Ngươi mau để chàng ấy ra đây!"

Sau khi Diệp Tiểu Nguyệt vừa nói dứt lời này, thì một đạo hơi thở lãnh khốc từ ngoài cửa sân viện bỗng nhiên truyền tới: "Mấy người các ngươi còn thất thần ra đó làm gì hả? Lập tức đem ả nữ nhân điên này quăng ra khỏi đây cho ta!"

Nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn, Vân Lạc Phong vừa mới ngẩng đầu lên nhìn lại, thì tức khắc đã rơi ngay vào cái ôm ấp quen thuộc.

"Sao nàng lại để cái loại nữ nhân này đi vào sân của chúng ta? Xem ra ta phải bảo Tần Nguyên dùng nước rửa sạch mấy lần mới được!"

Tần Nguyên?

Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt, nương theo phương hướng ngoài cửa sân viện mà nhìn, lát sau, một đạo thân ảnh quen thuộc liền hiện lên trước mắt cô.

"Chủ mẫu, đã lâu không gặp!"Tần Nguyên cười cười, hướng về phía Vân Lạc Phong chào hỏi: "Chủ tử trước sau cứ trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, làm cho chủ mẫu người nhọc lòng rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-884.html.]

Ngày đo, Vân Tiêu trở về Tiêu gia giải quyết vấn đề, ra lệnh cho Tần Nguyên lưu lại Vân gia bảo một một nhà già trẻ Vân gia, dần dần, Tần Nguyên cũng không còn câu nệ như trước, còn thường xuyên nói đùa với Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong liếc nhìn Vân Tiêu, cất giọng âm dương quái khí mà nói: "Đúng vậy! Cho nên ta mới có nhiều phiền toái như thế này đây!"

Sắc mặt Vân Tiêu tối sầm xuống, quay lại cho Tần Nguyên một cái nhìn cảnh cáo, sau đó liền dời tầm mắt đi.

"Nàng đừng nghe Tần Nguyên nói bậy, cả đời này của ta, trêu chọc một mình nàng là đủ rồi!"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, đối với Vân Tiêu, cô làm sao lại không yên tâm?

Mà lúc này, Diệp Tiểu Nguyệt ở một bên đã ngây dại, thân mình cô ta bị hai tên hộ vệ đè lại, đầu tóc tán loạn rũ xuống mà nhìn chằm chằm nam nhân lãnh khốc đứng kia.

Vân Tiêu tựa hồ bây giờ mới nhớ ra sự tồn tại của Diệp Tiểu Nguyệt, liền dời ánh mắt qua...

Cái nhìn này của Vân Tiêu, lạnh lẽo đến đáng sợ, giống như là có vô số thanh chủy thủ cắt lên người Diệp Tiểu Nguyệt, khiến cô ta đau đớn khôn cùng.

"Vân... Vân Tiêu công tử, chàng không quen ta sao? Ta là Diệp Tiểu Nguyệt! Gia gia ta đã có nói là chàng đồng ý nạp ta làm thiếp!"

Trên thực tế, chuyện này đều là do một tay Vân Lạc Phong gây ra.

Cô chỉ là bảo Diệp Phàn đưa cháu gái ông ta tới, lại không nói rõ là ý của ai, mới khiến cho Diệp Phàn hiểu lầm rằng là do Vân Tiêu đồng ý, cho nên khi trở về, Diệp Phàn liền vui vẻ mà vội vàng nói lại chuyện này cho Diệp Tiểu Nguyệt biết.

"Tần Nguyên, đem ả phế đi!"

Lời Vân Tiêu vừa nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại lãnh khốc như là một thanh chủy thủ lạnh lẽo, hung hăng đ.â.m mạnh vào tim của Diệp Tiểu Nguyệt.

"Dạ, chủ tử!" Tần Nguyên mỉm cười âm hiểm, hướng về phía Diệp Tiểu Nguyệt mà đi: "Chà chà, nữ nhân này thật đúng là biết cách quyến rũ người khác, nhìn bộ y phục này đi, mỏng y như là cánh ve vậy, khiến cho da thịt bên dưới cũng lộ rõ mồn một!"

Nghe mấy lời hài hước này của Tần Nguyên, Vân Tiêu lạnh căm căm mà phun ra một câu: "Lời này của ngươi, ta sẽ đúng sự thật mà chuyển lại cho Xuân Nương!"

"Khụ khụ!" Tần Nguyên vội ho khan hai tiếng, sau đó chuyển thái độ lạnh lùng mà nói: "Nữ nhân, ngươi thật to gan! Dám vọng tưởng câu dẫn chủ tử nhà ta, còn gây phiền toái cho chủ mẫu, đúng thật là tìm c.h.ế.t mà!"

Diệp Tiểu Nguyệt kinh hoảng mà trừng lớn hai mắt, cô ta không biết bản thân mình đã làm sai chỗ nào, mà lại khiến cho Vân Tiêu nhẫn tâm xuống tay tàn nhẫn với cô ta như vậy.

"Đợi đã!"

Tần Nguyên còn chưa kịp động thủ, thì sau lưng đã truyền tới giọng nói của Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong lười biếng từ trên ghế quý phi đứng lên, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ nở nụ cười: "Nữ nhân này là do ta bảo cô ta tới, bởi vì gia gia của cô ta muốn đưa cô ta tới làm thiếp cho Vân Tiêu."

Vân Lạc Phong liếc nhìn Diệp Tiểu Nguyệt một cái, rồi nói tiếp: "Cho nên ta mới bảo gia gia cô ta đưa cô ta tới gặp ta trước. Nếu như cô ta không có lòng muốn câu dẫn Vân Tiêu, ta sẽ bỏ qua cho cô ta. Đáng tiếc.... Nữ nhân này tâm thuật bất chính, ta cũng chỉ đành để cô ta tự nếm quả đắng mà thôi!"

Trên mặt Diệp Tiểu Nguyệt tràn đầy vẻ không dám tin.

Gia gia không phải nói chuyện này là do Vân Tiêu công tử đồng ý hay sao? Tại sao bây giờ lại biến thành là do nữ nhân này bảo gia gia đưa mình tới chứ?

Chẳng lẽ mọi chuyện... Là do gia gia hố mình?

"Tần Nguyên, ngươi lột sạch y phục trên người của ả, sau đó cột ả ở trước cổng thành, để cho mọi người cùng du lãm*!" Vân Lạc Phong cười đầy tá ác tiến tới gần Diệp Tiểu Nguyệt, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Tiểu Nguyệt lên, từ trên cao mà nhìn xuống: "Ngươi không phải muốn câu dẫn nam nhân hay sao? Vậy, ta sẽ cho ngươi tận hứng mà câu dẫn!"

(*du lãm: nhìn, quan sát, thưởng thức...)

Diệp Tiểu Nguyệt gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, đáy mắt càng thêm kinh hoảng, cô ta muốn tránh thoát bàn tay của hai gã hộ vệ mà nhào về phía Vân Tiêu.

Tuy nhiên, sức lực của hai hộ vệ, không phải là một người như cô ta có thể kháng cự lại được.

Loading...