Đại tiểu thư ăn chơi trác tán - Chương 883
Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:10:33
Lượt xem: 11
Lý do là vì cám ơn em đã rất có tâm. Mặc dù đã đọc đến quyển 5 rồi nhưng Cherrymoon vẫn bỏ thời gian dò lại mấy quyển đầu để bình chọn cho những chương chưa bình chọn vì wattpad không cho bình chọn tiếp trong ngày.
Sa rất cảm động! Cám ơn em!
Sa cũng cám ơn các bạn đã ủng hộ cho Sa. Dù Sa không kể hết tên nhưng mỗi một thông báo bình chọn của các bạn Sa đều xem tên rất kỹ chứ không hề lướt nhanh qua. Và dù không phải bình luận nào Sa cũng trả lời nhưng Sa đều xem rất kỹ và tiếp thu những góp ý của các bạn.
Điều duy nhất Sa có thể làm để cám ơn các bạn là cố gắng edit nhanh và nhiều chương hơn.
Lần nữa cám ơn đại gia đình đã ủng hộ cho Sa.
____
Huống chi, những năm gần đây, rất nhiều trưởng lão đã sớm cùng với Diệp Cảnh Huyền thông đồng làm bậy, nếu như Diệp Cảnh Thần thượng vị, nhất định sẽ rửa sạch trong ngoài Diệp gia! Đến lúc đó, còn chỗ nào cho bọn họ dung thân?
Đã vậy, còn không bằng gắng sức nâng đỡ cho Diệp Thiên Vấn.
Ngồi trên chủ vị, Diệp Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn đám người bên dưới, sắc mặt đạm nhiên: "Ngươi cho rằng tất cả mọi chuyện mà Cảnh Huyền làm, Thiên Vấn một chút cũng không biết hay sao? Một người lòng dạ hẹp hòi như nó, làm sao có thể đảm đương vị trí này? Cho nên, ta quyết định, lần nữa để cho Thần nhi ngồi vào vị trí thiếu chủ Diệp gia!"
"Gia chủ!"
Mọi người đồng loạt hít sâu một ngụm khí lạnh, vội vàng nói: "Việc này sợ là không ổn.... "
"Không ổn? Có cái gì không ổn? Năm đó các ngươi lấy lý do thê tử của Thần nhi không thể mang thai sinh con mà đem nó đuổi khỏi vị trí thiếu chủ, nhưng bây giờ nó đã có con trai, các ngươi còn gì để nói nữa hả?"
Rầm!
Diệp Thiên đột ngột đập một cái lên bàn, tiếng vang rung trời.
Chúng trưởng lão quay sang hai mắt nhìn nhau, thấy rõ đại thế đã mất, cũng chỉ còn nước dẹp bỏ ý tưởng đưa Diệp Thiên Vấn lên kế vị.
Lúc này, một người trưởng lão đứng dậy, ông ta đảo đảo mắt vài cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nếu như để đại thiếu gia làm thiếu chủ, vậy Tiêu công tử cũng sẽ trở thành người kế thừa phía dưới của đại thiếu gia! Vì vậy, ta có một ý tưởng, nghe nói Tiêu công tử và Vân Lạc Phong kia còn chưa có thành thân, cũng giống như các danh môn thế gia khác, trước khi thành thân đều sẽ nạp mấy người tiểu thiếp, Vân Tiêu công tử thân là người kế thừa của thiếu chủ Diệp gia, sao có thể không vì Diệp gia mà khai chi tán diệp cho được! Cho nên, ta xin mời gia chủ làm chủ, nạp thiếp cho Vân Tiêu công tử!"
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần ngồi ở một bên đã sớm không kiềm chế nổi nữa rồi, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng với Diệp Thiên, cho nên trước sau hai người đều không có lên tiếng, hiện tại, thấy đã có người đánh chủ ý lên đầu của Vân Tiêu, lửa giận trong lòng liền bừng cháy lên dữ dội.
"Nghe Phàn trưởng lão nói như vậy, thì chắc là đã chọn được đối tượng làm thiếp cho Tiêu nhi rồi?" Quân Phượng Linh hơi hơi nhướng đôi mày anh khí, ý cười bên môi mang theo sự trào phúng và khinh miệt.
Diệp Phàn ưỡn ưỡn ngực: "Không sai! Ta xác thật là đã chọn được một đối tượng! Người đó chính là cháu gái của ta, Diệp Tiểu Nguyệt! Đứa cháu gái này của ta vừa hoạt bát lại đáng yêu, diện mạo cũng không hề kém hơn Vân Lạc Phong kia chút nào! Nó thừa sức làm thiếp cho Tiêu công tử!"
Quân Phượng Linh cười, bà cười lên rất đẹp, tựa như là một đóa hoa đỏ thắm nở rộ.
"Diệp Tiểu Nguyệt? Nha đầu kia ta cũng đã có gặp qua, ta thật sự không biết Phàn trưởng lão ngươi là quá tự luyến, hay là đầu óc có vấn đề? Chỉ bằng một nữ nhân như vậy mà cũng dám so sánh với con dâu ngoan nhà ta? Còn không có chút liêm sỉ nào mà dám tuyên bố diện mạo của cháu gái ngươi không kém hơn Phong nhi!"
"Ngươi nói đi, cháu gái ngươi có điểm nào sánh được với Phong nhi hả? Ngay cả tư cách đi theo làm nha hoàn cho Phong nhi còn chưa đủ!" Quân Phượng Linh đập tay xuống bàn một cái, vì tức mà mắt cũng trợn lên: "Hôm nay, có ta ở chỗ này, các ngươi đừng hòng mơ tưởng tới việc đem nữ nhân nhà các ngươi đẩy đến bên mình con trai ta!"
Diệp Phàn biến sắc, quan hệ giữa ông ta và Diệp Cảnh Thần vốn dĩ khá ác liệt, nếu như không dùng đến thủ đoạn liên hôn, chỉ sợ trong Diệp gia này, ông ta chẳng còn địa vị gì nữa.
"Thiếu phu nhân, đây là chuyện của nam nhân, một người nên tuân theo nữ tắc* như ngươi xen miệng vào làm gì?" sắc mặt của Diệp Phàn trầm xuống: "Trước kia, ngươi ngăn cản đại thiếu gia nạp thiếp, bây giờ lại tiếp tục ngăn cản Tiêu công tử, thật không biết ngươi làm người như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng con trai mình có thể khai chi tán diệp** hay sao?"
(*nữ tắc: những quy tắc đặt ra cho nữ giới thời xưa, muốn biết chi tiết là những quy tắc nào thì Seach Google dùm Sa nhé.
**khai chi tán diệp: ý là sinh con đẻ cái; chi = cành; diệp = lá; cây nhiều cành nhiều lá thì cũng giống như con đàn cháu đống)
Quân Phượng Linh cười lạnh một tiếng: "Ta thân là mẫu thân, tất nhiên là hy vọng con trai của mình có thể có được con cháu đầy nhà! Tuy nhiên, con trai con gái của nó, cũng chỉ có thể do một mình Vân Lạc Phong sinh ra!"
Ngụ ý, Quân Phượng Linh bà đồng ý cho con trai mình khai chi tán diệp.
Nhưng mà, cành và lá kia, chỉ có thể mọc từ trên người Vân Lạc Phong mà thôi!
Sắc mặt của Diệp Phàn càng thêm khó coi, đúng vào lúc này, cửa phòng khép chặt bỗng bị đẩy mở ra.
Cố Diệp Phi
Ánh mặt trời khuynh sái mà xuống, chiếu rọi lên một thân bạch y trắng như tuyết của thiếu nữ.
Lúc này đây, thiếu nữ kia lười biếng mà tựa nửa người vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lười biếng mà tà khí, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàn trưởng lão có hơi nheo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-883.html.]
"Ngươi muốn đem cháu gái mình đưa cho Vân Tiêu?"
Nhìn thấy chính chủ đã tới, nhưng khí thế trên người Diệp Phàn lại chẳng giảm đi một chút nào, ông ta ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà nói: "Không sai! Ngươi thân là nữ nhân, phải nên rộng lượng một chút, đừng giống như mẹ chồng của ngươi, luôn cản trở phu quân mình nạp thiếp!"
"Được thôi!" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Diệp Phàn: "Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn đem cháu gái của ngươi đưa cho Vân Tiêu, vậy thì cứ đưa đến đi, ta sẽ nhận lấy! Chỉ là.... ngươi đừng có hối hận!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong đứng thẳng người dậy, xoay người lại mà rời đi!
Quân Phượng Linh không có can ngăn hành động của Vân Lạc Phong, ngược lại còn nhìn Diệp Phàn một cách rất đồng tình, khóe môi lại không khỏi cong lên thành một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì bà biết, có người sắp xui xẻo rồi.
Đáng tiếc, Diệp Phàn không hề hiểu một chút gì về tính tình của Vân Lạc Phong, còn tưởng rằng cô thật sự đồng ý để cho Vân Tiêu nạp thiếp, bất giác cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, rồi lại liếc nhìn sang Quân Phượng Linh đầy khinh miệt: "Thiếu phu nhân, ngươi hẳn là nên học hỏi một chút ở con dâu của mình, đừng suốt ngày ôm bộ dạng của một đố phụ!"
Quân Phượng Linh cũng chẳng thèm để ý đến Diệp Phàn, quay sang nhìn Diệp Cảnh Thần.
Hai phu thê, bốn mắt nhìn nhau.
"Diệp ca, ta cảm thấy, ta xác thật là nên học hỏi ở Phong nhi một chút...."
Học tập một chút, làm thế nào để giúp những người này phát triển trí nhớ, biết bà không dễ chọc!
Tuy nhiên, lời này rơi vào tay Diệp Phàn, thì lại biến thành Quân Phượng Linh nghe theo lời khuyên bảo của ông ta, làm cho ông ta không khỏi đắc ý mà cười.
____
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu ở trong một tiểu viện nằm ngay giữa Diệp gia, cũng là nơi có vị trí tốt nhất trong toàn bộ Diệp gia.
Lúc này đây, có một nữ nhân mặc y phục bằng tơ lụa rất ư là mỏng xuất hiện ở ngay trước cửa, ánh mắt cô ta nhìn quanh quất khắp nơi trong tiểu viện, từ đáy mắt toát lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Cho dù gia gia cô ta là trưởng lão của Diệp gia, cũng không có được một nơi ở tốt như vậy.
Đặc biệt là mấy cái cây được trồng ở đây, chúng đều có tác dụng ninh thần, đối với phương diện tu luyện mà nói có thể xem như là trân bảo không thể thiếu.
"Tiểu Nguyệt cô nương!"
Đột nhiên, một nha hoàn Diệp gia từ trong tiểu viện chậm rãi bước tới, nói: "Vân cô nương bảo người đi vào!"
Diệp Tiểu Nguyệt thu hồi lại ánh mắt của mình, cô ta cao ngạo mà ngẩng đầu lên, giống như một con phượng hoàng kiêu căng mà bước vào trong tiểu viện.
Đi theo phía sau, nha hoàn kia hiển nhiên là không ưa được cái bộ dáng không coi ai ra gì này của Diệp Tiểu Nguyệt, tức khắc liền xì một tiếng đầy khinh miệt, trên mặt không hề che giấu sự khinh bỉ mà nói cùng với người bên cạnh: "Cô ta ăn mặc như vậy mà đến nơi này gặp Vân Lạc Phong cô nương và Vân Tiêu công tử, chẳng lẽ là sợ rằng người ta không biết cô ta đến nơi này để làm gì hay sao? Vân Tiêu công tử và Vân cô nương rất ân ái, tuyệt đối sẽ không coi trọng một nữ nhân như cô ta!"
Tuy rằng Diệp Tiểu Nguyệt này là cháu gái của Diệp Phàn trưởng lão, thế nhưng, cô tốt xấu gì cũng là nha hoàn bên cạnh đại thiếu gia, có đại thiếu gia và thiếu phu nhân che chở, cô cần gì phải nói chuyện lựa lời với hạng người thế này?
Diệp Tiểu Nguyệt nghe được lời nói của nha hoàn kia, cảm thấy rất khó thở, nếu là trước kia, cô ta đã sớm đi tới tát cho con nha hoàn này một cái rồi, nhưng hiện tại, cô đang ở trên địa bàn của Vân Tiêu, cần phải giữ gìn hình tượng của chính mình.
Nghĩ vậy, Diệp Tiểu Nguyệt khắc chế lại nội tâm phẫn nộ của mình, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c mà đi về phía trước.
Chờ sau khi cô thành nữ nhân của Vân Tiêu công tử rồi, nhất định phải chỉnh đốn lại thật tốt tất cả nha hoàn trong tiểu viện này, quả thật là quá không biết tôn ti!
____
Trong viện. Lá phong phủ kín.
Diệp Tiểu Nguyệt từ xa đã thấy được một thiếu nữ với diện mạo tuyệt mỹ đang nằm trên ghế quý phi.
Đều là nữ nhân, nhưng khoảnh khắc mà Diệp Tiểu Nguyệt nhìn thấy thiếu nữ kia, đáy mắt cũng không tránh khỏi xẹt qua một đạo kinh diễm, nhưng nhiều hơn trong đó, là nội tâm tràn đầy ghen ghét.
Có một nữ nhân tuyệt sắc như thế kia rồi, liệu Vân Tiêu công tử có còn sủng ái mình không?
Bất quá, mặc kệ Vân Tiêu công tử dùng thái độ như thế nào để đối với mình, chỉ cần có thể trở thành thê tử của hắn là được rồi.