Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 565
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:56:44
Lượt xem: 56
Tình trạng của Diệp Lan đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng dù sao thời gian mất trí cũng quá dài, để lại di chứng, thường xuyên không nhớ mình đã nói cùng một câu bao nhiêu lần. Nhưng chỉ cần Diệp Lan muốn nói, Lê Tinh sẽ nghiêm túc lắng nghe, chưa bao giờ thấy phiền.
Tối hôm Lê Tinh đến ở nhà họ Sở, Diệp Thanh Đình và những người khác đã đến thăm, sau nhiều ngày cuối cùng cũng gặp được Lê Tinh, tâm trạng của ba người họ rất phức tạp.
Dưới mắt Diệp Thanh Đình có quầng thâm rõ ràng, có thể thấy là dạo gần đây không nghỉ ngơi tốt. 'A Tinh, cậu ổn chứ?"
Lê Tinh cười gật đầu.
Thôi Thiên Tiếu mặt mày buồn rười ri hỏi: "Sao thế, cậu... giận tôi à?"
"Sao tôi phải giận cậu?"
"Không giận thì sao cậu không trả lời tin nhắn của bọn tôi? Không giận thì sao cậu không trả lời Hữu Gian Thương Phố?" Kỳ Minh đỏ hoe mắt: "Tinh tỷ, cậu ở đây, có phải vì không muốn gặp bọn tôi không?"
Lê Tinh thở dài, cô biết những gì cô sắp làm tiếp theo sẽ khiến ba người bạn thân rất đau lòng nhưng con đường là do cô tự chọn, dù có khó khăn lớn đến đâu cũng phải nghiến răng vượt qua, rồi sẽ có ngày họ hiểu được nỗi khổ tâm của cô.
"Các cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không giận các cậu, càng không phải vì muốn trốn tránh các cậu mới đến ở nhà họ Sở"
Dừng lại một chút, Lê Tinh tiếp tục nói: "Cái c.h.ế.t của Lâm Ẩn đã khiến tôi tỉnh ngộ, không có thế lực đủ mạnh để tự bảo vệ mình thì sự xuất chúng chính là tội lỗi. Bọn họ dám không phân xanh đỏ trắng mà giam giữ, tra tấn tôi, chẳng phải vì tôi xuất thân nghèo hèn, không có gia thế sao?"
DTV
Ba người đồng loạt biến sắc, trước đây Lê Tinh chưa bao giờ dùng giọng điệu cay nghiệt như vậy để nói chuyện với họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"A Tinh, cậu có gia thế mà, cậu là khách khanh đại trưởng lão của nhà họ Diệp."
Lê Tinh cười lạnh: "Nhà họ Diệp? Nhà họ Diệp còn không bảo vệ được cả đích tiểu thư của mình thì có thể bảo vệ được tôi, một trưởng lão ngoại tộc sao?"
Khuôn mặt Diệp Thanh Đình đỏ bừng như bị ai tát một cái.
Nhưng Lê Tinh dường như không muốn dừng lại ở đó, ánh mắt lướt qua từng người trong ba người, chậm rãi nói: "Tôi thừa nhận, sau khi tớ gặp nạn, các cậu đã giúp đỡ tôi một chút nhưng đều vô ích. Nếu không có Sở Vân Dật, có lẽ bây giờ tôi đã c.h.ế.t rồi. Thế lực của các cậu so với nhà họ Sở thì kém xa." "Tôi vẫn luôn nghĩ rằng anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần tôi đủ xuất chúng, bất kể sau lưng tôi có sự ủng hộ của gia tộc hay không thì rồi cũng có ngày tôi sẽ lên đến đỉnh cao. Nhưng tôi lại bỏ qua một điều quan trọng nhất, nỗ lực của mười mấy thế hệ, tại sao lại phải thua tôi, một kẻ xuất thân bình thường? Tôi có thông minh, có xuất chúng đến đâu thì so với cỗ máy khổng lồ là gia tộc thì cũng chỉ như con kiến mà thôi."
"Hiểu được điều này, tôi cũng không cần phải cố chấp với ý chí của tuổi trẻ nữa. Tôi vẫn luôn biết mình là ai, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, giờ thì đã đến lúc phải công khai rồi."
"Cảm ơn các cậu đã đến thăm tôi, vài ngày nữa nhà họ Sở sẽ có chuyện lớn xảy ra, nếu muốn biết câu trả lời thì hãy đến xem nhé!"
Lê Tinh nói xong, không cho Diệp Thanh Đình và những người khác cơ hội tiếp tục hỏi, đứng dậy rời khỏi phòng khách, để lại Diệp Thanh Đình và những người khác bàng hoàng nhìn nhau.
Lê Tinh nói vậy là có ý gì, cái gì mà cô vẫn luôn biết mình là ai? Công khai cái gì?
Rời khỏi phòng khách, lòng Lê Tinh buồn bã, biểu cảm đau khổ của Diệp Thanh Đình và những người khác khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi, tâm trạng rất tệ.
Để xua tan cảm giác tội lỗi, Lê Tinh lang thang vô định trong nhà họ Sở, không biết đã đi đến khu vườn nhỏ của Diệp Lan từ lúc nào.
Nơi đây trồng rất nhiều hoa lúa mạch bảy màu, theo gió đung đưa, rất đẹp. Hoa lúa mạch bảy màu rất giống với hoa anh túc Lam Tinh, hoa to hình bát, màu sắc rực rỡ, mùi thơm ngát, là loại hoa tươi cắt cành phổ biến nhất ở đại lục Càn Nguyên.
Chuong 566:
Diệp Lan đặc biệt thích mùi hoa lúa mạch bảy màu, mỗi ngày đều đặt một bó hoa mới hái ở đầu giường.Trong cánh đồng hoa, có một người nhỏ bé gầy gò đeo giỏ, đang chọn những bông hoa lúa mạch bảy màu nở rộ cho Diệp Lan. Lê Tinh nheo mắt lại, lặng lẽ tiến đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-565.html.]
Ngụy Trần vừa định đưa tay hái một bông hoa lúa mạch bảy màu màu hồng thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Đừng quay lại nhìn tôi, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hái hoa của cô. Tôi hỏi cô vài câu, đúng thì cô hái một bông hoa màu đỏ, sai thì hái một bông hoa màu xanh, không biết thì hái hoa màu vàng. Tôi cảnh cáo cô đừng có giở trò, dám để lộ ra chút bất thường nào, tôi sẽ lấy mạng côi! Hiểu rồi thì bước về phía trước ba bước."
Trong lòng Ngụy Trần dâng lên sóng to gió lớn nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của Lê Tinh, sau khi hái một bông hoa màu đỏ bỏ vào giỏ, cô chậm rãi bước về phía trước ba bước như thể đang tìm kiếm mục tiêu hái tiếp theo.
"Cô là người của Mặc Chân phái đến giám sát nhà họ Sở?"
Nguy Trần cúi người, hái một bông hoa màu đỏ thẫm.
"Ngoài cô ra, nhà họ Sở còn có gián điệp nào khác của Tru Tiên giáo không?"
Nguy Trần bước về phía trước hai bước, hái một bông hoa lúa mạch bảy màu màu xanh.
"Chiếc gương lớn trong phòng cô có phải là kênh liên lạc với Mặc Chân không?"
Ngụy Trần không chút do dự hái một bông hoa màu đỏ.
Lê Tinh nghi ngờ Ngụy Trần từ ngày cô ở lại nhà họ Sở ăn cơm lần đầu tiên, lúc đó cô chỉ cảm thấy ánh mắt của người hầu gái này nhìn cô không thiện, còn tưởng Ngụy Trần là người hâm mộ Sở Vân Dật, ghen tuông mù quáng. Nhưng khi hiểu sâu hơn về thủ đoạn của Mặc Chân, Lê Tinh dần thay đổi cách nhìn về Ngụy Trần.
Cô nhớ lại tình hình lúc đó, càng chắc chắn rằng Ngụy Trần chính là "tuyến trên" mà Mặc Chân cài vào nhà họ Sở, ánh mắt đầy ác ý đó giống như Mặc Chân đang nhìn qua đôi mắt của cô.
Sau khi đến nhà họ Sở lần này, Lê Tinh đặc biệt chú ý đến Ngụy Trần, thậm chí còn lén lút lục soát phòng cô ta. Sau nhiều lần tiếp xúc, Lê Tinh phán đoán từ hành vi rụt re không dám nhìn thẳng vào người khác của cô ta rằng Ngụy Trần hẳn không phải tự nguyện làm nội gián, đây cũng là lý do khiến Lê Tinh dám trực tiếp "tra hỏi" cô ta. "Cô có thể liên lạc với Mặc Chân, dụ hắn đến nhà họ Sở không?"
Nguy Trần gần như chạy đến một bông hoa màu xanh, hái nó bỏ vào giỏ. "Hắn sẽ liên lạc với cô vào lúc nào?”
Một bông hoa màu vàng được bỏ vào giỏ.
Trong căn phòng âm u.
Mặc Chân nhìn vào một trong số hàng nghìn chiếc gương nước, bên trong hiển thị một cánh đồng hoa tươi đẹp đang đung đưa, thỉnh thoảng một bàn tay trắng bệch sẽ bẻ gãy những bông hoa, bỏ vào giỏ, rồi lại đi tìm bông tiếp theo.
Mặc Chân hu một tiếng, trong lòng thầm mắng Nguy Trần, không đi giám sát Sở Vân Dat lại ở đây hái hoa?
Đã vô dụng như vậy, lần sau sẽ g.i.ế.c cô ta qua gương nước.
Mặc Chân không còn chú ý đến chiếc gương của Ngụy Trần nữa, quay sang xem những hình ảnh khác thu hút sự chú ý của hắn hơn.
Nguy Trần là tầng lớp thấp kém của Tru Tiên giáo, vốn không tiếp xúc được với nội tình gì, thêm vào đó cô ta lại sợ Mặc Chân, càng không dám chủ động thu thập thông tin, cho nên mặc dù cô ta rất muốn hợp tác với Lê Tinh nhưng cũng không có tin tức quan trọng nào để cung cấp.
Lê Tinh cũng cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại không tiếng động này.
"Cô có muốn thoát khỏi sự khống chế của Mặc Chân không?"
Bóng lưng Nguy Trần rõ ràng run lên, sau đó cô ta không chút do dự hái một bông hoa màu đỏ, nắm chặt trong tay.
"Chỉ cần cô chịu hợp tác, tôi sẽ cứu cô thoát khỏi biển khổ. Chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết, sau này gặp tôi cũng không cần cố tình cúi đầu né tránh. Mỗi ngày vào giờ này cô đều đến đây, có chuyện tôi sẽ tìm cô, vẫn dùng hoa để truyền tin."