Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:56:39
Lượt xem: 20
Lê Tinh dậy rót cho mình một cốc nước, đang định gọi đồ ăn thì ngoài cửa có tiếng gõ.
Lê Tinh mở cửa, phát hiện người đến lại là Sở Vân Dật, cô vội mời anh vào nhà.
Sở Vân Dật đứng ở huyền quan, quan sát toàn bộ căn phòng, căn phòng này cũng không hẳn là đáp ứng được yêu cầu của anh nhưng đã là tiêu chuẩn cao nhất của Quân đoàn số hai, may là Lê Tinh cũng không ở lâu, tạm chấp nhận vậy. Quý ông kéo ghế cho Lê Tinh, sau đó ngồi đối diện cô, Sở Vân Dật nhẹ giọng nói:
DTV
"A Tinh, tôi không làm phiền em nghỉ ngơi chứ?"
Lê Tinh lắc đầu: "Không."
Sở Vân Dật trông không khác gì ngày thường nhưng sự mệt mỏi trong mắt anh không qua mắt được Lê Tinh. Hơn nữa, cô hiểu rõ tình trạng cơ thể của Sở Vân Dật nhất, sự giày vò ngày hôm nay, e rằng lại phải giảm thọ.
"Tôi đang định ăn cơm, em có muốn ăn cùng không?"
"Được."
Sở Vân Dật đoạt binh quyền của Giang Ngật Sơn, có thể nói là nhất thời nổi hứng, như vậy thì công việc và sắp xếp phải làm rất nhiều.
May mà có Chu Võ, Trịnh Kỳ, Triệu Nhất, những tướng lĩnh ưu tú của Quân tự do hỗ trợ anh nhưng những ông lớn ở tầng lớp thượng lưu vẫn cần Sở Vân Dật đích thân ra mặt an ủi và hòa giải.
Hôm nay anh thậm chí còn không kịp uống một ngụm nước, lúc này thực sự vừa mệt vừa đói.
Lê Tinh gọi hai suất cơm hộp, hai người cúi đầu ăn cơm trong im lặng. Nửa giờ sau, bát đũa được dọn đi, trên bàn xuất hiện hai tách trà nóng.
Lê Tinh nhìn Sở Vân Dật ngồi đối diện, cau mày: "Màu sắc bộ quần áo này thật không hợp với anh."
Sở Vân Dật nới lỏng cổ áo, nở một nụ cười mệt mỏi: "Thật sao? Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng mình mặc gì cũng đẹp."
Lê Tinh muốn cười nhưng khóe miệng cong lên rồi lại xẹp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-560.html.]
"Tại sao lại đến đây?"
Trên sống mũi Sở Vân Dat có một nếp nhăn mờ, khuôn mặt tuấn tú thêm phần u buồn, khiến Lê Tinh có cảm giác muốn đưa tay vuốt phảng.
"Tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em." Mặc dù Lê Tinh luôn độc lập nhưng không có nghĩa là cô không cảm động khi có người hy sinh vì mình.
Việc Sở Vân Dật nên làm nhất bây giờ là tận hưởng quãng đời còn lại nhưng anh lại vì cô mà không chút do dự gia nhập quân đoàn mà anh ghét nhất, giao tiếp với những người mà anh ghê tởm từ tận xương tủy.
Như vậy, thời gian dành cho bản thân anh lại càng ít đi, có lẽ anh sẽ không có cơ hội ngắm nhìn thế giới này một cách trọn vẹn.
Nhớ lại ánh mắt khao khát của Sở Vân Dật khi nhìn về phía xa dưới ánh hoàng hôn trong phòng trà hôm đó, Lê Tinh cảm thấy đau nhói trong lòng.
"Ngay cả khi anh không ở đây, tôi cũng sẽ không để họ bắt nạt."
Sở Vân Dật cười: 'Ừ, khi ở phòng thẩm vấn, tôi đã biết rồi."
Lê Tinh không bị thiệt thòi, anh rất vui, điều duy nhất anh hối tiếc là nếu đến muộn một chút thì tốt, có thể để cô đánh Tôn Uy một trận để trút giận.
"Đến đây vô ích, anh có hối hận không?"
"Không hối hận." Sở Vân Dật nhàn nhạt nói: "Quan đoàn số hai đã phong tỏa tin tức, em lại không yêu cầu gặp mặt, nếu tôi không đến, đương nhiên sẽ không biết em vẫn bình an. Thay vì cả ngày lo lắng suy nghĩ lung tung, chi bằng ở bên cạnh em."
"Ngoài ra, tôi thâm nhập vào nội bộ Quân đoàn số hai còn có một tác dụng nữa, đó là ngăn chặn một số người tiêu hủy bằng chứng có lợi cho em."
Lê Tinh: "Nhưng anh cũng không cần phải làm chỉ huy khoa trương như vậy!"
Biểu cảm của Sở Vân Dật có chút ngượng ngùng trong chốc lát.
"Cái này - thực ra là một sự cố. Tôi đến mới phát hiện ra vụ án của em có cấp độ rất cao, tất cả các quyết định liên quan đến vụ án này đều phải do chỉ huy đích thân ra lệnh mới được thực hiện. Không hiểu sao Giang Ngật Sơn lại có ác cảm rất lớn với em, ngầm làm không ít chuyện nhỏ. Tôi lười đôi co với ông ta, dứt khoát đá ông ta đi, tự mình đến. Chỉ huy thôi mà, tôi cũng không phải chưa từng làm, không khó."