Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 536
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:54:55
Lượt xem: 49
"Lâm Ẩn! Sao lại là cậu?"
Lâm Ẩn nhún vai, vô lại nói: "Tôi đến thì có gì lạ, dù sao ngài cũng từng là Thành chủ, trí tuệ và năng lực đều không phải người thường có thể so sánh, phái người khác đến lấy mạng ngài chưa chắc đã thành công, cho nên Giáo chủ mới để tôi đến!"
"Cũng không biết tôi để lộ sơ hở ở đâu, khiến Dương Châu nảy sinh nghi ngờ, phái người theo dõi tôi suốt 24 giờ. Nếu không có mặt nạ cải trang mà Giáo chủ đưa, tôi thật sự không thoát ra được."
Lâm Ẩn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiết Hàn, nở một nụ cười tàn nhẫn: "Ngài xem, cho dù có người theo dõi, tôi cũng phải tìm mọi cách đến tìm ngài. Vì tôi coi trọng ngài như vậy, hay là ngoan ngoãn để tôi g.i.ế.c đi, tôi có thể về sớm để báo cáo, ngài cũng đỡ phải chịu tội, đôi bên cùng có lợi!"
Tiết Hàn đã sớm mua một hòn đảo không hiển thị trên bản đồ, làm đường lui cho mình. Hòn đảo này không quá xa Đảo Hoàn Tiêu, đi thuyền mười ngày là đến. Nhưng ngay khi hắn ta cho rằng mình sắp thoát khỏi kiếp nạn thì lại bị Lâm Ẩn đuổi kịp.
Tự do gần trong gang tấc lại tan vỡ, quả thực là điều đáng tiếc nhất.
Hắn ta vì Tru Tiên Giáo mà tận tâm tận lực bán mạng cả đời, cho dù thân phận bại lộ, hắn ta cũng không nghĩ đến việc tiết lộ bí mật của Tru Tiên Giáo nhưng Mặc Chân lại không cho hắn ta một con đường sống, thậm chí còn phái người truy sát!
Tiết Hàn biết sự lợi hại của Lâm Ẩn, với tình trạng hiện tại của hắn ta, nếu đấu tay đôi với Lâm Ẩn, hắn ta không có chút khả năng chiến thắng nào.
Hy vọng sống bị hủy diệt ngay trước mắt, khiến sự oán hận của Tiết Hàn đối với Mặc Chân và Tru Tiên Giáo lên đến đỉnh điểm.
"Muốn tôi c.h.ế.t cũng được nhưng tôi muốn làm một con ma hiểu chuyện. Cậu tìm thấy tôi bằng cách nào?"
Tiết Hàn đã vứt bỏ quang não và tất cả các thiết bị điện tử, cố gắng không tiếp xúc với người khác, mua đồ cũng dùng đá năng lượng để đổi, Tiết Hàn thực sự không nghĩ ra mình đã để lộ tung tích ở đâu.
Lâm Ẩn cười tà mị: "Thành chủ Tiết, tôi thừa nhận ngài là một kẻ tàn nhẫn, có thể ngay khi sự việc bại lộ đã tự chọc mù đôi mắt, thoát khỏi thuật dò xét của Giáo chủ."
"Nhưng sai lầm của ngài là ở chỗ tống tiền đá năng lượng của Sở Du, ông ta chỉ là một kẻ tiểu nhân giả quân tử, ngài mở miệng đòi nhiều khiến ông ta mất một khoản tiền lớn, với tính cách có thù tất báo của ông ta, ông ta có thể tha cho ngài sao?"
"Sở Du đã đặt một thiết bị định vị ngụy trang thành đá năng lượng vào thứ ông ta đưa cho ngài." Lâm Ẩn cười hì hì mở màn hình quang não, trên đó chính là bản đồ mặt bằng của con hẻm này, một điểm sáng màu đỏ dừng lại ở đống rác cuối hẻm, trùng khớp với vị trí của Tiết Hàn. "Có thiết bị định vị này, ngài chính là con chấy trên đầu hoi tôi làm sao không tìm ra được? Ha ha hat"
Nghe xong lời của Lâm Ẩn, gân xanh trên trán Tiết Hàn nổi lên cao, cả ngày đi săn vịt trời, không ngờ lại bị vịt trời móc mắt, thật là nhục nhã! Hắn ta hận không thể lập tức g.i.ế.c về thành Thiên Nhất, đem Sở Du băm vằm thành trăm mảnh.
Lâm Ẩn tiến lên hai bước, giọng nói âm u một lần nữa vang lên: "Thành chủ Tiết, còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không, tôi bắt đầu nhé."
Tiết Hàn nắm chặt hai tay, đôi mắt rỗng tuếch nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, một lúc sau, hắn ta như bị rút hết sức lực, cúi đầu xuống một cách chán nản.
"Được rồi, cho tôi một cái c.h.ế.t thống khoái."
"Yên tâm, tôi g.i.ế.c người luôn rất nhanh."
Tiết Hàn lúc này chính là cá nằm trên thớt, mặc người ta giết, Lâm Ẩn nhanh chân đi tới, đặt tay lên n.g.ự.c Tiết Hàn.
Ngay khi Lâm Ẩn chuẩn bị vận chuyển Ám nguyên linh, hấp thụ sinh cơ của Tiết Hàn, Tiết Hàn đột nhiên vung tay, một lượng lớn bột màu đỏ bị ném vào mặt Lâm Ẩn.
Bột có tính ăn mòn cực mạnh, mặt nạ của Lâm Ẩn trong nháy mắt như bị hòa tan, lộ ra làn da thật bên dưới. Cổ và hai tay trần của hắn ta bị bột ăn mòn thành những mảng đỏ lớn, trong chớp mắt đã biến thành những mụn mủ khổng lồ, đau đớn không chịu nổi.
Chuong 537:
"A aa ——! Chết tiệt, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày!" Lâm An phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm cổ lảo đảo lùi lại.
Hai người vừa rồi đứng rất gần, Tiết Hàn không cẩn thận cũng hít phải một ít bột, lúc này khí quản đau rát. Nhưng hắn ta không có thời gian lãng phí, liền cúi người chạy trốn từ một con hẻm khác phía sau đống rác.
Lâm Ẩn nhịn đau, lấy ra một lọ thuốc giải độc cao cấp uống vào, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, cơn đau giảm bớt đôi chút, những mụn mủ trên cổ và tay cũng không còn to lên nữa.
"Ha 一一ha 一一
Lâm Ẩn thở hổn hển, xé toạc chiếc mặt nạ đã tan chảy thành da nát, đuổi theo con hẻm.
Tiết Hàn, giỏi lắm, dám dùng thủ đoạn hèn hạ hại tiểu gia, tiểu gia nhất định sẽ khiến ông chịu đủ mọi cực hình rồi mới chết!
Vùng biển gần Đảo Hoàn Tiêu, quả không hổ danh là thánh địa lặn biển. Nước biển trong xanh ấm áp, tầm nhìn rất xa, vô số loài thú biển nhỏ màu sắc sặc sỡ bơi thành đàn trong rạn san hô vòng, nhìn từ xa giống như vô số đám mây màu sắc mơ màng.
Diệp Thanh Đình, Thôi Thiên Tiếu và Kỳ Minh ba người chơi dưới nước rất vui vẻ nhưng Lê Tinh lại cảm thấy nước nông như vậy, chẳng có chút thử thách nào, bơi một lúc liền chào ba người, tự mình lên bờ.
Đảo Hoàn Tiêu có một loại vỏ sò đặc biệt, vỏ của nó sau khi phơi khô có đủ màu sắc rất đẹp, va vào nhau sẽ phát ra âm thanh du dương như tiếng chuông gió, đặc biệt có tác dụng an thần đối với trẻ sơ sinh, vì vậy thường được làm thành chuông gió đầu giường. Trước khi đến đây, Lê Tinh đã tính toán, cô sẽ mua một cái để làm quà tặng cho con của Anna.
Trên đảo có rất nhiều cửa hàng đặc sản nhưng vì vỏ sò chuông gió nổi tiếng nên hầu như du khách nào đến Đảo Hoàn Tiêu cũng sẽ mua một cái làm kỷ niệm. Chính vì vậy, vỏ sò chuông gió cung không đủ cầu, thường xuyên bán hết hàng, Lê Tinh đã vào mấy cửa hàng liên tiếp, đều không có hàng.
Ngay khi Lê Tinh định đến phố mua sắm cuối cùng để thử vận may thì một đám đông du khách hoảng loạn hét lên từ trong ngõ lao ra, suýt nữa đụng phải cô.
Một ông chú đội mũ rơm, khi đi ngang qua Lê Tinh, đã tốt bụng nhắc nhở cô: "Cô bé, đừng vào trong nữa, bên trong có người chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-536.html.]
"Chết người? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ông chú đội mũ rơm dùng khăn tay che mũi, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía ngõ, sợ hãi nói:
"Không biết, tôi chỉ nghe thấy có người hét lên một tiếng 'chết người, sau đó là tiếng hét chói tai, mọi người đều chạy ra ngoài, tôi cũng chạy theo!" Lê Tinh thực sự phục đám người này, chưa hiểu rõ tình hình đã chạy theo người khác, không xảy ra tai nạn giam đạp cũng coi như may mắn rồi! Cô là sinh viên dự bị, đã gặp phải chuyện như vậy thì không thể không quan tâm. "Tôi vào xem, chú giúp tôi báo cảnh sát, bảo đội bảo vệ đến hiện trường ngay!"
Lê Tinh nói xong, liền đi ngược dòng người lao vào ngõ, chỉ loáng thoáng đã biến mất.
Vừa xảy ra chuyện hỗn loạn, mặt đường lát gạch xanh của phố phường khắp nơi đều là mũ, kính râm và đủ loại đồ ăn vặt mà du khách đánh rơi, các cửa hàng ven đường cũng không có một bóng người, thậm chí cửa cũng không đóng. Lê Tinh có thể tưởng tượng được cảnh tượng hỗn loạn lúc đó.
Vì cả con phố không còn một bóng người, Lê Tinh dứt khoát thả thần thức ra tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy người đó ở dưới bức tường phía sau một cửa hàng hải sản. Mặc dù người đó nằm bất động, trông giống như đã c.h.ế.t nhưng n.g.ự.c vẫn còn hơi phập phồng.
Lê Tinh vận dụng Thanh Yên Bộ, nhanh chóng đến bên người đó. Nhìn kỹ mới phát hiện người này là một người mù, môi tím tái, trên mặt đầy mụn mủ, trông rất đáng sợ.
Có lẽ chính vì biểu hiện trúng độc rõ ràng của người này nên du khách đầu tiên phát hiện ra hắn ta mới hoảng sợ bỏ chạy, sau đó gây ra náo loạn.
Lê Tinh không biết người này là ai, rốt cuộc đã trúng loại độc gì, chỉ có thể trước tiên cho hắn ta một viên Hồi Xuân Đan, để hắn ta nhanh chóng tỉnh lại, hỏi rõ tình hình rồi hãy nói.
Chuong 538:
Sau khi Hồi Xuân Đan vào bụng không lâu, người này liền mơ màng tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có người, hắn ta lập tức căng thẳng, nghiêng tai về phía Lê Tinh, bãi ra tư thế phòng thủ.
"Tiên sinh đừng sợ, tôi là một người chữa bệnh, ông bị trúng độc. Nếu ông có thể nói rõ quá trình trúng độc cụ thể, có lẽ tôi có cách cứu ông."
Người đó nghe Lê Tinh nói xong, đôi mắt chỉ còn lại hốc đen đột nhiên hướng về phía Lê Tinh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
DTV
"Cô, cô là Lê Tinh?”
Lê Tinh kinh ngạc nhướng mày, có thể thông qua giọng nói mà nhận ra thân phận của cô, người này chắc chắn đã gặp cô, thậm chí còn rất quen. Lê Tinh lại quan sát kỹ càng, cuối cùng nhận ra thân phận của hắn ta, kinh hô: "Là ông!"
Tiết Hàn cười khổ, chậm rãi nói: 'Không ngờ người đưa ta đoạn đường cuối cùng lại là cô, khụ khụ-"
Máu đen theo khóe miệng Tiết Hàn chảy xuống, tanh hôi khó ngửi, nội tạng của hắn ta hẳn đã bị độc tố ăn mòn. "Ông trúng độc gì?"
"Phấn hoa Bồ Ma..."
Trái tim Lê Tinh chùng xuống, toàn thân Bồ Ma đều có độc, mà phấn hoa là độc nhất, biểu hiện của Tiết Hàn rõ ràng là độc tố công tâm, thuốc thang không chữa được.
"Tên lão tặc Mặc Chân đó, phái Lâm Ẩn đến truy sát ta, ta sống không được, hắn cũng đừng hòng sống tốt! Lâm Ẩn cũng trúng độc phấn hoa Bồ Ma, sống không được bao lâu nữa, trước khi c.h.ế.t còn kéo theo một kẻ chôn cùng, lão tử không lỗ, ha ha, ha--khu khụ..."
Lời nói của Tiết Hàn khiến Lê Tinh càng chắc chắn Lâm Ẩn là người của Tru Tiên Giáo, có thể được Mặc Chân trực tiếp điều động, cấp bậc chắc chắn không thấp.
Cảm nhận được sức sống của Tiết Hàn đang nhanh chóng trôi đi, Lê Tinh vội vàng truyền cho hắn ta một ít linh khí, giữ hơi thở của hắn ta, để hỏi ra bí mật của Tru Tiên Giáo.
"Tiết Hàn, nếu Tru Tiên Giáo muốn ông chết, ông cũng không cần giữ bí mật cho bọn họ nữa, đúng không?" Thực ra cũng có thể dùng thuật truy hồn nhưng Lê Tinh sợ chưa tìm được thông tin hữu ích thì hắn ta đã tắt thở, tự hắn ta chịu nói là tốt nhất.
Tiết Hàn kéo khóe miệng, yếu ớt nói: 'Đúng vậy! Cô hỏi đi, chỉ cần là những gì tôi biết, tôi đều nói cho cô!"
"Sào huyệt của Tru Tiên Giáo ở đâu?" "Ở... trong rừng sâu của Am Nguyệt U Lâm, có kết giới trận pháp lợi hại, cho dù các người có tìm được, cũng không vào được..."
Ám Nguyệt U Lâm là khu rừng có diện tích lớn nhất, nguy hiểm nhất ở đại lục Càn Nguyên, Mặc Chân lại xây dựng sào huyệt ở đó, không trách Tru Tiên Giáo mấy nghìn năm qua vẫn không bị tiêu diệt.
"Vậy Sâu Ba Mắt thì sao, căn cứ nuôi dưỡng Sâu Ba Mắt ở đâu?" Nếu căn cứ cũng ở trong Ám Nguyệt U Lâm thì phiền phức rồi.
"Không có căn cứ nuôi dưỡng... Tất cả Sâu Ba Mắt đều là hậu duệ của Mặc Chân."
"Cái gì~!" Lê Tinh kinh hãi, Mặc Chân là mẹ của Sâu Ba Mắt?
"Bản thể của Mặc Chân có phải là một con quái vật có xúc tu không?"
Tiết Hàn yếu ớt lắc đầu: "Tôi không biết... Hắn chưa từng để lộ chân thân trước mặt tôi... Tôi chỉ biết rằng cứ cách một thời gian, hắn sẽ ăn mười mấy người song hắc, sau đó đẻ rất nhiều trứng trên xác chết."
Hơi thở của Tiết Hàn ngày càng gấp gáp, linh khí cũng dần không duy trì được các dấu hiệu sự sống của hắn ta. Lê Tinh: "Sau đó, những quả trứng sâu được dùng để làm gì?"
"Mặc Chân dường như có vấn đề về sự sụp đổ gen, những quả trứng sâu mà hắn đẻ ra có chất lượng tốt xấu lẫn lộn... Loại bỏ phần lớn những quả trứng chết, những quả còn lại được phân loại theo cấp bậc để sử dụng."
"Loại kém, dùng để điều khiển thú tinh tấn công pháo đài, loại trung bình được chế thành Thánh Đan."
"Loại cao cấp nhất ẩn núp, cũng nguy hiểm nhất, nó có thể giúp Mặc Chân... có được những thông tin mà hắn muốn."
Không ngờ Thánh Đan lại không phải là loại trứng sâu cao cấp nhất, trên nó còn có một loại nguy hiểm hơn. "Trong cơ thể ông có phải có trứng sâu cao cấp không?"