Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 525

Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:54:44
Lượt xem: 27

Nếu thực sự có Sâu Ba Mắt chạy thoát, chỉ có thể là trong khoảng thời gian cô bị tâm ma quấy nhiễu.

"Hiệu trưởng Dương, em có một đối tượng nghi ngờ, muốn nhờ thầy giúp em để ý một chút."

Đôi mắt của Dương Châu trở nên sắc bén: "Là ai2"

"Lâm Ấn."

Dương Châu cau mày: "Cậu ta ư? Có bằng chứng không?"

"Không có." Lê Tinh trong khoảnh khắc Thiên Diệp Tâm Sát Trận được gỡ bỏ, khóe mắt liếc thấy Lâm Ẩn nắm hờ bàn tay về phía chiến trường, trông giống như thu hồi thứ gì đó.

Sau khi Thiên Diệp Tâm Sát Trận được gỡ bỏ, sương mù tan đi, Lê Tinh không tiện sử dụng thần thức nữa. Hơn nữa lúc đó khoảng cách giữa hai bên rất xa, cô căn bản không thể đưa ra phán đoán chính xác, có lẽ Lâm Ẩn thực sự có vấn đề, cũng có lẽ hắn ta chỉ đang thả lỏng cánh tay mệt mỏi sau chiến tranh mà thôi.

"Nếu Tru Tiên Giáo muốn đưa con trùng giống ưu tú của Sâu Ba Mắt ra khỏi chiến trường thì Lâm Ẩn tuyệt đối là ứng cử viên tốt nhất, để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất vẫn nên điều tra một chút."

Lê Tinh không muốn suy đoán ác ý về người khác nhưng sự u ám, mục nát trên người Lâm Ẩn thực sự quá thích hợp để Sâu Ba Mắt ẩn náu. Chỉ cần con trùng ẩn thân bất động, cho dù Lê Tinh có dùng thần thức tìm kiếm, cũng chưa chắc phát hiện ra được.

Mẹ của Lâm Ẩn là người địa phương, nhà hắn ta có nhà cũ ở Hàn Yên Bảo, vì vậy Lâm Ẩn không ở trong Hàn Yên Các. Lê Tinh không có cơ hội tiếp cận hắn ta, chỉ có thể hy vọng Quân tự do có người ở Hàn Yên Bảo.

Dương Châu xoa cằm, chậm rãi nói: "Tôn Thanh trong báo cáo gửi quân bộ đã đặc biệt khen ngợi hai lực lượng chiến đấu chủ lực, một là em, một là Lâm Ẩn. Theo lời Tôn Thanh thì Lâm Ẩn từ đầu trận chiến đã cùng quân chính quy trấn giữ tiền tuyến nguy hiểm nhất, Ám nguyên linh của cậu ta trong trận chiến này đã phát huy tác dụng rất lớn. Nếu không có Lâm Ẩn, có lẽ phòng tuyến đã sụp đổ trước khi em tới."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-525.html.]

"Lâm Ẩn bây giờ là anh hùng chiến đấu, không có bằng chứng buộc tội cậu ta, không thể điều tra công khai. Tôi sẽ phái người bí mật theo dõi, có dấu hiệu bất thường sẽ thông báo cho em ngay."

"Vâng."

Dương Châu: "Lê Tinh, Viện trưởng lão có một lời tiên tri, trong tương lai không xa, đại lục Càn Nguyên sẽ rơi vào một cuộc hỗn loạn chưa từng có. Nếu không giải quyết được khủng hoảng, đại lục Càn Nguyên sẽ sinh linh đồ thán, trở thành một vùng đất chết, quay trở lại thời kỳ đen tối cách đây vạn năm."

"Suy đoán của em về Sâu Ba Mắt rất có thể là sự thật, có lẽ đây chính là tai họa mà các trưởng lão tiên tri sẽ đe dọa đến toàn bộ đại lục! Chuyện này rất quan trọng, tôi phải báo cáo lại với viện trưởng lão." "Chờ đến khi cảng truyền tống khôi phục, em hãy nhanh chóng trở ve Halsas, thời gian gần đây ít ra ngoài, chú ý an toàn. Tiết Hàn vẫn chưa sa lưới, tôi sợ hắn sẽ liều lĩnh, đường cùng sẽ ra tay với em."

Lê Tinh cười hở răng: "Yên tâm đi hiệu trưởng Dương, em luôn nghe lời thầy mài!"

DTV

Dương Châu liếc Lê Tinh một cái cảnh cáo, rồi thoát khỏi quang não.

Những ngày tiếp theo, Lê Tinh ngoài việc ngồi trong phòng tu luyện thì còn đi dạo trong Hàn Yên Bảo với những người bạn, cuộc sống bình lặng và thoải mái.

Thiếu gia Đường Đấu với tư cách là "chủ nhà", đã dẫn bốn người đi thăm thú hầu hết những nơi vui chơi, ăn uống ngon ở Hàn Yên Bảo.

Tính cách hào sảng của cậu, cùng với thân phận bạn thân hồi nhỏ của Lê Tinh, đã được Diệp Thanh Đình, Thôi Thiên Tiếu và Kỳ Minh yêu mến, nhanh chóng hòa nhập vào nhóm nhỏ, được mọi người gọi vui là "cao thủ thứ năm của Chuyên Trị Bất Phục".

Trong thời gian này, Lê Tinh nhận được một tài liệu được mã hóa từ Chu Võ gửi đến, đó là lý lịch cá nhân của Lâm Ẩn.

Theo lời Chu Võ, Lâm Ẩn đã ký hợp đồng nhập ngũ với Quân đoàn số hai từ nửa năm trước, mặc dù chưa tốt nghiệp nhưng về mặt hành chính, hắn ta đã là người của Quân đoàn số hai.

Loading...