Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:41:24
Lượt xem: 55
Lê Tinh không thèm để ý đến Sở Vân Dật nữa, lấy ra từ linh bội một cây có tác dụng tỉnh thần, nghiền nát, chuẩn bị đặt dưới mũi Diệp Thanh Đình và Thôi Thiên Tiếu. Nói chung, người hôn mê ngửi thấy mùi này sẽ tỉnh lại ngay lập tức.
Ngay lúc này, Sở Vân Dật lên tiếng.
"Trong trận pháp dịch chuyển có kèm theo một trận pháp khiến tinh thần bị thương tổn, thức hải của hai người họ bị chấn động. Hôn mê là cơ chế bảo vệ của não bộ, cưỡng ép khiến tinh thần lực tĩnh lặng, để thức hải nhanh chóng ổn định lại. Nếu không có chuyện gì gấp, tốt nhất em đừng đánh thức họ dậy."
Lê Tinh quay đầu lại, nhìn Sở Vân Dật chăm chú, cô có thể biết được tại sao anh lại có thái độ lạnh nhạt như vậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lê Tinh, Sở Vân Dật tiếp tục nói:
"Tổng năng lượng của mê hồn trận là cố định, bốn người chúng ta cùng lúc chạm vào trận pháp, tổn thương mà trận pháp gây ra cho mỗi người đều gần như nhau."
Sở Vân Dật bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm vào Lê Tinh.
DTV
"Vậy vấn đề đặt ra là, em hoàn toàn không có tinh thần lực, tại sao lại tỉnh sớm hơn Thanh Đình và A Tiếu?" Điểm rơi của Sở Vân Dật xa nhất, tỉnh cũng sớm nhất, khi anh chuẩn bị đi kiểm tra tình hình của ba người kia thì bất ngờ phát hiện Lê Tinh cũng đã tỉnh, hai người chỉ tỉnh cách nhau mười mấy giây. Nếu Sở Vân Dật mà không đoán ra được sự thật thì anh sống uổng phí rồi.
Mặc dù Sở Vân Dật dùng câu hỏi nhưng Lê Tinh biết bí mật của mình đã bị bại lộ. Cô không hề hoảng hốt, ném xa vụn cây trong tay, nở nụ cười ngạo mạn với Sở Vân Dật.
"Tôi nhất định phải trả lời sao?"
"Cũng không cần. Nhưng câu hỏi tiếp theo, tôi hy vọng em trả lời nghiêm túc."
Sở Vân Dật rất lo lắng, anh không chỉ có một câu hỏi muốn hỏi Lê Tinh. Anh muốn biết Lê Tinh có phải là người của Tru Tiên Giáo không, muốn biết mục đích cô tiếp cận Thanh Đình và A Tiếu là gì, muốn biết cô có liên quan đến lần dịch chuyển này không...
Sở Vân Dật thực sự sợ sự thật của vấn đề là điều anh không thể chấp nhận được nhưng sau khi nhìn vào mắt Lê Tinh, trái tim Sở Vân Dật đột nhiên bình tĩnh lại.
Người có ánh mắt vô tư và can đảm như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ xấu. Còn tại sao cô lại che giấu tinh thần lực, làm sao qua được máy đo nguyên lực, anh hiện tại không muốn tìm hiểu.
"A Tinh, tôi có thể tin tưởng em không?" Câu hỏi này đơn giản đến mức bất ngờ nhưng Lê Tinh vẫn suy nghĩ một chút, mới nghiêm túc trả lời: "Anh có thể." Lê Tinh dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Tiền đề là anh không tiết lộ bí mật của tôi."
Nghe được câu trả lời này, Sở Vân Dật dường như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lùng lại ấm áp trở lại, giọng điệu cũng trở nên thoải mái: "Yên tâm, có máy đo nguyên lực làm chứng cho em, tôi có muốn tiết lộ thì cũng chẳng ai tin."
Ừm, đúng là vậy.
Sở Vân Dật đã trở lại bình thường, Lê Tinh cũng không còn tỏ thái độ khó chịu với anh nữa, hỏi: "Chúng ta đang ở đâu? Tầng hang động ngầm?"
Sở Vân Dật chỉ vào những vết tích giống như túi kết tràng trên vách hang, nói: "Nói chính xác thì đây là thông đạo Sa Xà."
Sa Xà là một loại thú tinh sa mạc đã tuyệt chủng từ lâu, mặc dù tên có chữ rắn nhưng cấu tạo cơ thể lại gân giống với giun đất trên Lam Tinh, chỉ khác là lớn hơn hàng trăm nghìn lần.
Tuổi thọ của chúng rất dài, cả đời không ngừng phát triển, Sa Xà trưởng thành có chiều dài hơn 500 mét.
Điều kỳ lạ nhất là Sa Xà ăn tạp, bất kể hữu cơ hay vô cơ, đối với chúng đều là thức ăn ngon, có thể chuyển hóa thành chất dinh dưỡng mà không phân biệt.
Những vết tích hình túi kết tràng trên vách hang chính là dấu vết do Sa Xà vừa bò vừa nuốt đất tạo thành.
Mặc dù Sa Xà đã tuyệt chủng nhưng thông đạo vẫn còn, trở thành thiên đường của các loại rêu. Nhìn vào chiều cao và chiều rộng của thông đạo này, có thể thấy Sa Xà đã từng ở đây ăn uống no say, kích thước của chúng thật kinh người.
Chuong 433:
Sa Xà trưởng thành ưa nóng và khô, thường chui lên mặt đất tắm nắng, kí nhiên là thông đạo Sa Xà thì nhất định có lối ra lên mặt đất.
"Chúng ta đi theo thông đạo, tìm lối ra."
Sở Vân Dật gật đầu, đi về phía Diệp Thanh Đình, cúi người định cõng cậu lên nhưng bị Lê Tinh ngăn lại.
Sở Vân Dật không hiểu: "Không mang theo họ sao?" Mặc dù nơi này đã bị bỏ hoang nhưng vẫn có không ít thú tinh sinh sống, ở lại đây rất không an toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-432.html.]
"Tất nhiên là mang theo nhưng không cần anh mang."
Lê Tinh lấy chậu hoa ra, mở lớp bảo vệ, bị không khí lạnh thổi vào, Tuệ Tuệ liền tỉnh, ngẩng đầu lên, ngáp một cái thật to.
Sở Vân Dật kinh ngạc phát hiện, hàm răng của bông hoa xấu xí này sắc nhọn đến mức sáng lấp lánh. Đây thực sự là thực vật sao?
"Chủ nhân, gọi người ta ra có chuyện gì sao?"
"Tuệ Tuệ à, cho Diệp Thanh Đình và Thôi Thiên Tiếu vào túi không gian của ngươi được không?” Tuệ Tuệ là thực vật, trong túi không gian của nó có oxy, có thể chứa sinh vật sống.
"Được thôi."
Tuệ Tuệ há miệng ngậm lấy Thôi Thiên Tiếu, ném cậu lên không trung, sau đó ngửa đầu, há to miệng gần 180 độ, chờ Thôi Thiên Tiếu rơi vào.
Chớp mắt, một người sống đã bị Tuệ Tuệ nuốt chửng, đến lượt Diệp Thanh Đình, động tác của Tuệ Tuệ càng lưu loát hơn. Nuốt xong người, Tuệ Tuệ còn cố tình ợ một cái trước mặt Sở Vân Dật, lưỡi ốc sên l.i.ế.m môi, dường như vấn chưa thỏa mãn.
Sở Vân Dật:...
Lê Tinh rất hài lòng với biểu hiện của Tuệ Tuệ, cô vỗ nhẹ vào cái đầu lớn hình mõ cá của nó, rồi nói với Sở Vân Dật: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Sở Vân Dật gật đầu, bước về phía có luồng khí.
"Này"
Sở Vân Dật dừng lại, quay đầu nhìn Lê Tinh với vẻ ngạc nhiên, thấy cô không những không đi theo mà còn rút Thiên Lang Đao ra. Lê Tinh dùng mũi d.a.o chỉ vào mặt đất sau lưng cô, nói thăng: "Anh đi phía sau."
Sở Vân Dật lắc đầu từ chối: "A Tinh, môi trường trong thông đạo thích hợp cho thú tinh sinh sống hơn, rất có thể có loài cấp cao nguy hiểm, tôi đi trước sẽ thích hợp hơn."
Biểu cảm của Lê Tinh đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Sở Vân Dật, anh phải xác định đúng vị trí của mình. Đội chúng ta hiện có ba người, chỉ thiếu một Phù văn sư, anh là người thay thế được tuyển dụng, không phải là đội trưởng đại lý.
Đã theo chúng tôi thì phải tuân thủ quy tắc của đội chúng tôi. Là Phù văn sư của đội Chuyên Trị Bất Phục, phải đi sau tôi. Anh, qua đây——!"
Lê Tinh lại dùng mũi d.a.o chỉ vào vị trí sau lưng cô, giọng điệu không cho phép từ chối.
"Hoặc là đứng cùng Tuệ Tuệ, hoặc là tôi đánh anh ngất đi để Tuệ Tuệ đưa anh đi!"
Emmm
Đối mặt với "uy lực" của Lê Tinh, Sở Vân Dật đã thỏa hiệp, dù sao thì trạng thái tinh thần lực của anh hiện tại không đủ để chống lại hành vi bạo lực của Lê Tinh.
Đến vị trí ngang bằng với Hoa Đại Khẩu, Sở Vân Dật bất lực nhìn bông hoa xấu xí vừa ngoẹo cổ vừa thè lưỡi với anh, như thể đang khoe khoang, lại như đang chế giễu anh.
"Hahaha, tên tiểu bạch kiểm này thật nghe lời! Anh ngang hàng với ta, có nghĩa là địa vị của chúng ta trong lòng chủ nhân gần như nhau. Ta là thú cưng ngọt ngào của chủ nhân, vậy anh là gì? Hehehel!"
Tuệ Tuệ vừa nói xong, Sở Vân Dật liền trừng mắt nhìn nó, khiến Tuệ Tuệ sợ hãi.
"Chủ nhân chủ nhân! Ta thấy anh ta có thể nghe thấy ta nói chuyện!"
Lê Tinh không ngoảnh đầu lại mà đi về phía trước, vừa chú ý đến môi trường xung quanh, vừa tìm kiếm những loại thực vật có thể sử dụng, thần thức vẫn đang trò chuyện với Tuệ Tuệ, nhất tâm tam dụng.
"Ngươi bớt nói nhảm đi, cẩn thận anh ta thực sự có thể nghe thấy. Anh ta không tốt tính như vẻ bề ngoài đâu, chọc giận anh ta thì anh ta sẽ đánh ngươi đấy, ta sẽ không giúp đâu."
Tinh thần lực của Sở Vân Dật còn gần với thần thức hơn cả tinh thần lực của mười vị trưởng lão. Nếu ở đại lục Càn Nguyên có người thứ hai có thể nghe thấy Tuệ Tuệ nói chuyện thì chỉ có thể là anh.