Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 169

Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:31:35
Lượt xem: 46

Chương 169:

 

 

Lê Tinh: "Hoàn Xuyên Lưu Bất Tức, ăn loại thuốc này sẽ nôn mửa và tiêu chảy, vừa mới nghiên cứu ra còn chưa thử nghiệm, xem ra hiệu quả không tệ, cải tiến thêm mùi vị nữa là hoàn hảo."

 

 

Hoàn Xuyên Lưu Bất Tức có mùi cay nồng, rất khó để hạ độc ngầm, nếu không có kim loại bọc lại, căn bản không thể dụ chim nuốt vàng ăn vào.

 

 

Trương Long nhìn thảm trạng của chim nuốt vàng, lại nhìn Lê Tinh cười tửm tỉm, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

 

 

"Học muội Lê, cho phép tôi hỏi nhiều lời, nếu không có đàn chim nuốt vàng này, cô mang Hoàn Xuyên Lưu Bất Tức đến vòng tuyển chọn, định dùng ở đâu?"

 

 

Vấn đề này vừa nêu ra, Diệp Thanh Đình biểu cảm không tự nhiên nhìn lên trời, Kỳ Minh đột nhiên đối với ngọn cỏ dưới chân nảy sinh hứng thú nồng hậu, Thôi Thiên Tiếu cúi đầu, sắp lau trọc cả cây Bôn Lôi Cung.

 

 

Lê Tinh gãi gãi mặt, biểu cảm e thẹn nói: 'Long ca yên tâm, tôi là một người chữa bệnh có đạo đức nghề nghiệp, loại thuốc nguy hiểm đến tính mạng, tuyệt đối sẽ không dùng trên người bạn học."

 

 

Trương Long, Vương Lượng, Tiền Tiểu Võ: Tôi khinh!

 

 

Họ thật may mắn khi không nghe lời Lưu Nguyên chơi xấu, loại thuốc xổ mà chim nuốt vàng còn không chịu nổi, nếu dùng trên người họ, ngay cả nhãn cầu cũng phải kéo ra ngoài!

 

 

Loại thuốc này không gây tử vong nhưng tính nhục mạ quá mạnh, không khác gì hành hình công khai. Chỉ cần nghĩ đến cảnh họ bị tiêu chảy được phát trực tiếp, họ đều cảm thấy không còn ý nghĩa gì để sống nữa, còn so tài cái nỗi gì!

 

 

Thấy chim nuốt vàng đã tiêu chảy gần xong, Lê Tinh lấy ra một đống lọ, mỗi người nhét một lọ, lời nói không kinh người c.h.ế.t không thôi:

 

 

"Mọi người giúp tôi thu thập ít phân chim."

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-169.html.]

Mọi người đồng thanh: "Cái gì?"

 

 

"Phân chimI Tôi dùng để chế thuốc!"

 

 

Trong hội trường, Văn Đạo nhìn đàn chim nuốt vàng thú tinh cao cấp mất hết khả năng hành động nằm đầy đất, vừa an ủi vừa cảm khái.

 

 

"Hiệu trưởng Kim, trong trận đấu này, Lê Tinh đã sử dụng thuốc một cách linh hoạt, có thể coi là lời cảnh tỉnh cho khoa Chữa bệnh của các cô! Tôi hy vọng cô có thể viết một bản báo cáo tóm tắt nộp cho tôi, để lập lại kế hoạch học tập cho khoa Chữa bệnh của Học viện Halsas. Cô phải coi trọng vấn đề này, có lẽ nó sẽ thay đổi vai trò và vị trí của người chữa bệnh trong đội chiến đấu." Kim Hoa nghiêm túc gật đầu, bà hiểu ý của hiệu trưởng, địa vị xã hội của người chữa bệnh rất cao nhưng sức chiến đấu lại thấp, trong chiến đấu, người chữa bệnh luôn đóng vai trò hỗ trợ.

 

 

Nếu thuốc do người chữa bệnh chế tạo không còn giới hạn ở hiệu quả chữa bệnh thì ảnh hưởng của người chữa bệnh trong chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều. Có một người chữa bệnh xuất sắc, tương đương với việc sở hữu vũ khí sát thương hàng loạt, là yếu tố quyết định thắng bại của trận chiến.

 

 

Văn Đạo: "Cô bé Lê Tinh này, tiền đồ vô lượng."

 

 

La Quân bĩu môi: "Hiệu trưởng, em ấy còn nhỏ, có nhiều hào quang cũng dễ kiêu ngạo, tôi khuyên ông đừng chiều chuộng em ấy quái"

 

 

Văn Đạo suy nghĩ kỹ, thấy lời La Quân nói có lý, lập tức dặn dò thêm chủ nhiệm Kim và Chu Tùng vài câu, bảo họ bề ngoài vẫn như thường nhưng trong bóng tối phải quan tâm, còn La Quân thì không cần nói, bà vốn là người đóng vai mặt đỏ.

 

 

DTV

Chu Tùng đẩy mắt kính, chỉ vào màn hình hỏi: "Họ đang làm gì vậy?"

 

 

La Quân: "Ông già rồi mắt mờ hả, không thấy Lê Tinh đang chỉ huy họ thu gom phân chim sao?"

 

 

Văn Đạo thắc mắc: "Thu gom phân chim để làm gì chứ? Chủ nhiệm Kim, trong đơn thuốc có thường thấy không?" Chủ nhiệm Kim do dự nói: 'Không thường thấy nhưng trong đơn thuốc trước kỳ Tiên ly, có khá nhiều ghi chép về việc sử dụng chất thải của động vật, dịch tiết, khoáng chất kim loại."

 

 

Văn Đạo gật đầu: "Trí tuệ của người xưa hơn chúng ta, khi rảnh rỗi cô cũng nên lật lại sách cổ, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ."

 

 

"Vâng."

Loading...