Dùng giọng đầy mê hoặc hỏi cô: "Muốn hôn ?"
"Anh đảm bảo ăn xong liền đưa em về, cái gì cũng ?" Cô nhướng mày chất vấn qua gương.
Dương Khâm tránh né đối diện ánh mắt cô, ngược ánh mắt trở tối, giọng khàn khàn: "Cho nên mới hỏi em hôn ."
Nếu cô , sẽ lập tức lùi .
Ôn Cừ Hoa chằm chằm đôi môi trong gương, ký ức kéo về đêm hôm đó. Môi cô mấp máy, phát tiếng.
Người đàn ông liền hiểu ý, bàn tay to ôm lấy eo cô, xoay cô , chợt nhấc bổng cô đặt lên bệ rửa mặt, hai chân tách , ở giữa.
Vừa định hôn lên, cô theo bản năng ngả , cảm thấy ánh mắt nhiệt liệt như nuốt chửng cô .
Hắn đuổi theo, cho cô lùi bước, ngang ngược cường thế hôn lên nhớ thương hai buổi tối nay.
Vừa hôn lên liền càng thể buông, tâm trạng Dương Khâm hai ngày vì cô mà lên lên xuống xuống, lúc đều phát tiết hết nụ hôn .
Ôn Cừ Hoa ngay từ đầu còn hưởng thụ, cảm thấy dùng sức thật lớn.
Cô dùng tay vỗ , ý bảo chậm một chút ôn nhu chút, Dương Khâm , cứ thế càn.
Ôn Cừ Hoa coi như hiểu, thật cũng dễ dỗ như , đây là thu tính sổ, chỉ vì cô trộm chuyển nhà.
"Ưm..."
"Em bỏ cuộc... ... hôn nữa."
Chậm thôi.
Cô lùi thở lấy , đầu ngửa một chút giơ tay giữ , thực tủy vị theo chuyển động của cô, nhưng cũng may giảm bớt khát cầu trong lòng, vội vàng như nữa, động tình mút mát từng cái.
Người đàn ông ôn nhu xuống cô mất lực đạo phản kháng, cô mềm nhũn trong lòng n.g.ự.c , lưng tựa mặt gương .
Dương Khâm bất thình lình thấy d.ụ.c vọng mãnh liệt trong mắt chính qua gương, trong xương cốt đều phát sự sung sướng rùng , màng tất cả cùng cô triền miên đến c.h.ế.t.
Cũng may lý trí vẫn luôn tồn tại, khi thì mạnh khi thì nhẹ, cũng chỉ dừng ở môi, tai cô, cần cổ tuyết trắng của cô... Cô hôm nay mặc váy ôm sát, tôn lên vẻ mảnh mai quyến rũ, nhưng tiện cho .
Dương Khâm khai phá một lĩnh vực mới, tay thành thật như , cho cô kiều suyễn liên tục mắng : "Dương Khâm, là đồ khốn nạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-97.html.]
là khốn nạn.
Hắn nâng cằm cô, phủng mặt cô xoay qua trong gương, dán tai cô hỏi: "Bảo bối cũng thích, ?"
Má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh, môi đỏ phiếm thủy quang.
Một bộ dạng tràn lan xuân tình khi tẩm bổ.
Thật sự khó là cô thích. Ôn Cừ Hoa thẹn bực, tránh thoát tay chôn mặt lòng n.g.ự.c đà điểu.
Lồng n.g.ự.c dán sát một kẽ hở truyền đến tiếng sung sướng sảng khoái của .
Hắn thoải mái khó chịu, trong lòng trướng trướng, tràn đầy.
Cô ngoan ngoãn dựa lòng n.g.ự.c như , cảm thấy cô cũng chút thích .
Dương Khâm thuận thế ôm cô từ bệ rửa mặt xuống, nhưng chiếc váy ngắn hôm nay của cô thật sự quá ngắn, tay chạm cũng là sự mềm mại, kích thích linh hồn run rẩy.
Hắn bế đến sô pha, nhưng nỡ buông , vẫn duy trì tư thế đó, xuống tiếp tục ôm cô.
tay quy củ, sờ loạn nữa.
Sợ sờ nữa thì xảy chuyện, ho khan hai tiếng, hỏi cô: "Đêm nay ở đây nhé?"
"Không ." Giọng cô rầu rĩ, bình phục hô hấp trong lòng n.g.ự.c .
Hắn hôn lúc nào cũng hung, gốc lưỡi cô còn đang tê dại.
Dương Khâm thất vọng một chút, ôm cô vỗ về lưng cô, cũng dây dưa, chiều theo ý cô: "Vậy lát nữa đưa em về."
Thật thời gian còn sớm, cơm nước xong hôn nửa ngày, đều sắp 11 giờ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ôn Cừ Hoa hoãn một lát liền chút buồn ngủ rã rời, ừ ừ hai tiếng.
Cô buổi sáng 9 giờ dậy mở cửa hàng buôn bán, buổi chiều cùng xem phim, lăn lộn đến 11 giờ, quả thật mệt mỏi, đồng hồ sinh học của cô luôn luôn sớm.
Dương Khâm giày cao gót cho cô, dắt cô xuống lầu, lên xe. Ôn Cừ Hoa đều ngoan, lên xe chạy vài phút, liền phát hiện cô nghiêng đầu ngủ .