Bà nội Dương bướng , cuối cùng : "Không lên thành phố , đến chỗ thầy lang Liêu xem qua là ."
Thầy lang Liêu là thầy t.h.u.ố.c đông y lâu năm trong thôn, Dương Khâm gật đầu, cũng .
"Để em cùng, còn thể đỡ đần một tay," Miêu Thanh Lan chủ động mở miệng.
Dương Khâm định chuyện, bà nội Dương lên tiếng: "Tiểu Lan, cháu lặn lội cả buổi sáng thì đừng nữa, về nhà nghỉ ngơi ."
Miêu Thanh Lan chút thất vọng hai bà cháu lên xe rời . Cô ở cửa nhà nghĩ thầm, cô cần cù việc, dáng dấp tuy đặc biệt xinh nhưng cũng ưa , tại bà nội Dương tác hợp cô với Dương Khâm chứ?
Nếu cô gả cho Dương Khâm, chắc chắn thể giúp Dương Khâm chăm sóc cho bà nội, quán xuyến việc nhà.
"Xem Dương Khâm lăn lộn thành phố cũng khá lắm đấy," của Miêu Thanh Lan bưng cơm trưa , ăn ngó.
Miêu Thanh Lan liếc , nhớ tới dáng vẻ của phụ nữ gặp hôm nay, bỗng nhiên nhíu mày : "Mẹ ăn cơm thì trong nhà mà ăn, bưng đây gì."
"Thì , trong thôn chẳng đều ăn như ."
"Tiểu Lan, con lên thành phố gọi Dương Khâm về , con thế là... chấm nó ?" Mẹ Miêu Thanh Lan thầm nghĩ: "Thằng Dương Khâm là tiền đồ lớn, nhà họ Dương chỉ mỗi một bà nội, tuổi tác lớn chắc cũng chẳng sống bao lâu, nếu con gả qua đó..."
"Kể cũng tệ, con còn thể giúp đỡ em trai con."
Miêu Thanh Lan quét mắt một cái, hé răng.
Khám thầy lang xong trở về, bà nội Dương với Dương Khâm: "Yên tâm ? Chỉ là sụt cân mùa hè thôi, chuyện gì lớn, già nào mà chẳng chút bệnh vặt."
Dương Khâm: "Vậy mà Miêu Thanh Lan bà buổi tối mất ngủ."
"Mất ngủ là vì bà sầu lo bao giờ cháu mới dẫn cháu dâu về cho bà!" Bà nội Dương hận sắt thành thép liếc một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-87.html.]
Từng năm trôi qua, điều kiện trong nhà thì thôi, nhưng hiện tại cháu trai mắt thấy điều kiện khá lên, tuổi tác cũng còn nhỏ, bà nội Dương thật lòng sốt ruột.
ngày thường thấy bóng dáng cháu trai , bà khuyên cũng cách nào khuyên.
Không nghĩ đến cái gì, bà nội Dương thở dài một : "Bà mối trong thôn gần đây cũng thường thường qua nhà hỏi thăm tình hình, bà đều qua loa cho xong chuyện. Bà nóng vội là nóng vội, nhưng cũng cháu thể cưới thích."
Cưới một thích.
Đôi mắt Dương Khâm rũ xuống, khóe môi khỏi cong lên.
Bà nội Dương thấy như , bỗng nhiên : "A Khâm, cháu thế là... trong lòng ?"
Dương Khâm bà hỏi, vội vàng đè xuống khóe môi, một lúc kiềm chế khẽ, "Vâng" một tiếng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Ái chà!" Bà nội Dương cao hứng vỗ đùi, vội vàng hỏi thăm: "Là cô gái thành phố ? Bao nhiêu tuổi ?"
Dương Khâm nhiều, chỉ bảo: "Điều kiện lắm, cháu trai bà hiện tại còn đủ trình độ, chờ cháu nỗ lực thêm chút nữa."
Bà nội Dương , há miệng gì đó thôi, cuối cùng chỉ thở dài một . Năm đó bố Dương Khâm nếu xảy chuyện thì đứa nhỏ cũng cần vất vả như .
Cô gái nhà điều kiện , chắc chắn thể chịu ủy khuất. Bà nội Dương cuối cùng : "Bà già , chuyện đại sự cả đời cháu thì cháu tự lo liệu ."
Dương Khâm "" một tiếng, ở trong thôn nhưng tâm tư sớm bay tới chỗ Ôn Cừ Hoa .
Thời tiết nóng, cô kiêu kỳ chịu nổi khổ. Hắn cái gọi là nhà máy Hoa Bảo gì đó mới mắt máy điều hòa, dễ mua, hỏi thăm giá cũng mấy ngàn đến cả vạn tệ.
Khi hợp tác với Trần Đức thêm một điều khoản trong hợp đồng, đó là thanh toán tiền cho đội công trình đúng hạn. Hắn tính toán cũng gần đủ để mua một cái.
Lang Thành ở ven biển, còn nóng thêm một thời gian nữa, mùa đông lạnh thấu xương. Khi mang cô về nhà, ý định mua điều hòa .