Bởi vì em, mới sống thật .
“Viên Viên, sai , em thể cho một cơ hội sửa đổi ?”
“Nếu em , chịu nổi.”
Anh ôm cô thật chặt, một chút cũng buông . Rất khó tưởng tượng đây rốt cuộc nhẫn nhịn thế nào để lượt từ chối cô. Hóa chỉ cần chấp nhận cô một , liền vĩnh viễn thể buông tay.
Trước từng nghĩ rằng nếu cô thích khác thì sẽ buông tay, tất cả đều là nhảm, cái gì cũng .
Chỉ nãy cô đến ký túc xá ở tạm, thấy sợ hãi, cả phát lạnh.
“Viên Viên, sai .”
Anh nỉ non từng tiếng, lặp lặp lời cầu xin bên tai cô.
Ôn Cừ Hoa cuối cùng cũng chậm rãi nâng tay lên, vòng qua ôm lấy eo .
Vứt bỏ cảm giác tội hỗn độn trong lòng, cô ngờ một câu đến ký túc xá của khiến phản ứng lớn đến . Cô cứ nghĩ tạm thời tách hai ngày sẽ , để cả hai cùng suy nghĩ kỹ.
mắt xem , cô nghĩ sai .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Anh thiếu cảm giác an . Không chỉ cô bệnh tâm lý, mà trong lòng cũng chẳng khá hơn là bao.
Một từng yêu thương, nửa đời gập ghềnh bất hạnh, chút hạnh phúc liền sợ đ.á.n.h mất, cho nên mới liều mạng đối với cô.
Đại khái trong khoảnh khắc đó, cô thấu hiểu tình yêu của .
Ôn Cừ Hoa nhón mũi chân, hôn đáp lên đôi môi lạnh lẽo của .
Dương Khâm ngẩn , ngay đó càng mãnh liệt hôn trả .
Hai lảo đảo ngã xuống giường trong phòng ngủ chính. Cô nhắc nhở chú ý đừng đụng vết thương, nhưng Dương Khâm màng, cứ . Anh thật sự tưởng cô chán ghét , cần nữa.
Anh thừa nhận, tình yêu cố chấp, ăn cả ngã về của , bình thường lẽ chấp nhận nổi. Ban đầu thể cô sẽ thấy gì, nhưng thời gian lâu dần, cô thể sẽ cảm thấy ngột ngạt, giống như ác quỷ quấn . Mạng của chỉ cô.
Hai ngày nay, rõ ràng cảm nhận cô vẫn yêu , nhưng cô cũng đang xa cách .
Hiện tại là xa cách, thể chính là vĩnh viễn gặp .
Anh thật sự sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-455.html.]
Cho nên nụ hôn giờ phút mang theo sự điên cuồng xác nhận và chiếm đoạt ngừng nghỉ. Anh cần cảm nhận tình yêu kiên định của cô giống như đây.
Mới thể rằng tình yêu của cô sẽ biến mất, cô vẫn còn cần .
“Dương Khâm, từ từ , còn vết thương, thể .”
Cô cố gắng ngăn . Bác sĩ còn dặn dò dùng sức quá mạnh, lỡ như vết thương rách thì .
Có thể đoán nếu hiện tại dung túng , sẽ mất kiểm soát đến mức nào. Ôn Cừ Hoa ngăn cản tiến thêm bước nữa.
Dương Khâm thở hổn hển bình . Anh quả thực , bởi vì chỉ khảm sâu tận xương cốt như , mới thể xác nhận cô là của .
cô , dù cho nhịn đến mức gân xanh nổi lên, cũng dám tiến thêm bước nữa.
Anh đối với cô, thực sự chút cẩn trọng dè dặt.
Thấy rút tay về, thở nặng nề, Ôn Cừ Hoa ấn thẳng xuống giường, tránh để đè vết thương.
Cô rút khăn giấy, giơ tay lau mồ hôi trán cho .
Lúc định buông tay thì nhẹ nhàng nắm lấy, ấn lên n.g.ự.c trái, để cô cảm nhận trái tim đang đập nhiệt liệt vì cô.
“Sẽ nữa.”
Anh nghiêm túc hứa hẹn, đảm bảo.
Cô đang đến điều gì, sẽ mạo hiểm, màng đến an tính mạng của bản nữa.
Cô “ừ” một tiếng, những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng cuối cùng cũng tìm lối thoát, từng chút một trút bỏ ngoài.
“Đi Kinh Đô, sẽ cùng em.”
Anh cô, cố chấp nhưng mang theo sự cầu khẩn.
Cô vẫn “ừ”.
“Hai hôm nữa sẽ tìm nhà gần Đại học Cảng Thành, chúng chuyển qua đó ở, như sáng chiều đều thể đến đón em.”
“Phùng Hữu Vi tù , mở một công ty nhỏ, từ từ phát triển, sẽ giống như xã giao nhiều như nữa, thể mỗi tối đều ở bên em.”