Dương Khâm đưa tay nhẹ nhàng cọ khuôn mặt đang căng thẳng của cô, gượng : "Cũng tàm tạm."
Anh đau nhưng cô cũng sẽ tin. vì cô ở bên cạnh, lo lắng và đau lòng như , Dương Khâm thật sự cảm thấy cũng . Nửa đời từng chịu vết thương nặng, nhưng khi đó chẳng ai giống cô túc trực bên cạnh, vì thương mà đau khổ đến thế.
So với đau đớn, lấp đầy trái tim lúc là tình yêu kiên định toát từ cô, trong mắt cô là hình bóng . Cảm giác thỏa mãn khó thể hình dung, giả sử để chịu thêm vài nhát d.a.o nữa, cũng nguyện ý, chỉ cần cô mãi mãi ở bên .
Ôn Cừ Hoa giơ tay áp lên bàn tay to đang cọ má , cảm nhận sự thô ráp và ấm áp trong lòng bàn tay .
Bóng tối bất an trong lòng từng chút một tan biến, nhiệt độ cơ thể trở , trái tim treo lơ lửng mấy ngày đêm cuối cùng cũng từ từ hạ xuống vững vàng.
Bác sĩ kê đơn, yêu cầu viện quan sát vài ngày mới xuất viện, nếu nhiễm trùng thì còn phẫu thuật.
Cô hai lời thủ tục nhập viện ngay. Dương Thiên liền chạy ngoài mua chút đồ ăn tối và đồ dùng sinh hoạt mang đến.
Cậu điều, ở lâu.
Ôn Cừ Hoa thuê phòng bệnh đơn, hy vọng thể nghỉ ngơi trong môi trường yên tĩnh.
Dương Thiên , cô trút bỏ vẻ hoảng loạn lúc , bình tĩnh nhưng mặt vẫn lạnh tanh, bưng chậu nước ấm dùng khăn sạch lau mặt lau tay, và cả nửa cho .
Dương Khâm vẫn im lặng , ánh mắt đen tối chằm chằm cô.
Cô , cũng chuyện với . Hiển nhiên, khi bình tĩnh , cô khó nén cơn giận.
Dương Khâm nên gì, vốn giỏi dỗ dành khác. Huống hồ, nếu vẫn sẽ như . Chỉ một cơ hội , bỏ lỡ , lẽ mãi mãi cách nào giúp Ôn thị tìm bằng chứng sửa án sai.
Cuộc đời Dương Khâm về mặt tình mỹ, hy vọng Ôn Cừ Hoa sống trong hối tiếc.
Ôn Cừ Hoa thu khăn lông , bưng cháo Dương Thiên mua đến, bày bàn nhỏ , để tự ăn.
Thấy cô dậy, giơ tay nắm chặt ống tay áo cô, đôi mắt đen lặng lẽ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-451.html.]
"Ăn cùng ."
Ôn Cừ Hoa nhàn nhạt : "Em ăn, ăn xong thì uống t.h.u.ố.c ."
Cô ít khi chuyện với như , chút độ ấm và tình cảm nào. Ngực Dương Khâm thắt , cảm thấy thở thông. Cô gỡ tay , bưng chậu nước ngoài.
Dương Khâm theo cô mãi cho đến khi bóng dáng cô biến mất cửa.
Ôn Cừ Hoa ở phòng nước công cộng của bệnh viện, rũ mắt chiếc khăn dính m.á.u trong chậu nước.
Cô kẻ vô ơn, cô tại mạo hiểm tính mạng để những việc .
cô thể coi đó là điều đương nhiên . Cho dù vì cô, nhưng cô cũng sắp ngạt thở . Anh vì cô quá nhiều, nhiều đến mức cô sắp chịu nổi nữa. Cảm thấy như gánh nặng, ngừng liên lụy , khiến cuộc đời vốn gập ghềnh của càng thêm nhiều tai kiếp.
Cô đang rơi cảm xúc tiêu cực, đang luẩn quẩn trong những chuyện vụn vặt, nhưng nhất thời cô thoát , đành lờ , sợ kìm cơn giận trút lên .
Buổi tối Ôn Cừ Hoa ở trông đêm, cũng chỉ dọn dẹp ghế sofa nhỏ lên đó. Dương Khâm trầm mặc cô né tránh rõ ràng, môi mấp máy, cuối cùng vẫn lời nào.
Hôm trời sáng, Diệp Trăn dẫn đến lấy khẩu cung. Ôn Cừ Hoa ngoài cửa .
Một lúc , Diệp Trăn , cô một cái bảo ghi chép .
"Giận dỗi ?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ôn Cừ Hoa khựng , nhíu mày: "Không ."
Diệp Trăn đại khái thể hiểu tâm trạng của cô. Tình cảm quá lớn đè nặng lên , sự áy náy sẽ bao trùm tất cả, thậm chí là tự phủ định, nghi ngờ bản . Và tâm lý , chỉ thể dựa chính cô tự nghĩ thông suốt.
"Viên Viên, những bằng chứng , hôm nay cảnh sát sẽ đến phong tỏa nhà họ Phùng. Ông và những kẻ đều sẽ Viện Kiểm sát và Tòa án Kinh Đô đưa thẩm tra. Mùa xuân sắp đến ."