Ôn Cừ Hoa lập tức ngước mắt, ánh mắt lo lắng dừng mặt . Khoảnh khắc rõ mặt đó, tim cô đập mạnh một cái.
Cả đàn ông ướt sũng như mới lên bờ, tóc trán còn nhỏ nước, đang nhíu chặt mày cô.
"Ai cho em tới đây?"
Lời còn hết, Ôn Cừ Hoa nhón chân ôm chầm lấy .
Cổ họng trầm xuống, kìm nén, sắc mặt trắng bệch, quai hàm căng chặt, một lời mặc cô ôm.
"Dương Khâm, chứ!" Cô lo c.h.ế.t, mắt thấy dám to sợ dẫn dụ của Phùng Hữu Vi tới.
Dương Khâm hít sâu một : "Ừ, ."
"Anh!" Dương Thiên cũng thấy bóng , cùng Diệp Trăn vội vàng chạy tới.
Ôn Cừ Hoa lau nước mắt lùi , kiểm tra xem thương , nhưng trời tối, ướt sũng, chắc chắn .
Dương Khâm lạnh lùng liếc sang bờ sông bên , giọng sắc bén: "Chúng ."
Diệp Trăn gật đầu. Dương Khâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Cừ Hoa kéo cô rời . khi từ rừng cây bò lên đường cái, phía truyền đến tiếng hô: "Hắn ở đằng !"
"Mau đuổi theo!"
Diệp Trăn nheo mắt: "Cảnh sát chắc sắp tới !"
Thấy đám giơ d.a.o và gậy gộc đuổi tới, Dương Khâm hai lời đẩy Ôn Cừ Hoa sang phía Diệp Trăn: "Cô đưa cô ."
Ôn Cừ Hoa lắc đầu, cô nào chịu để ở mà một .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Mẹ kiếp, mau bắt về giao cho tổng giám đốc Phùng!"
"Dương Khâm!" Ôn Cừ Hoa Diệp Trăn kéo lấy cổ tay. Mặt mày Dương Khâm lộ vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng đám lưu manh.
Ngay khi bọn chúng vây tới, đầu thôn Ngũ Lý vang lên tiếng còi cảnh sát.
Tới !
Thần sắc Diệp Trăn vững . Ôn Cừ Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội rút tay , chạy về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-450.html.]
"C.h.ế.t tiệt! Là cảnh sát!"
"Chạy mau!"
Đèn xe từ xa chiếu tới, đám lưu manh đầu chạy tán loạn. Diệp Trăn trực tiếp xông lên hội họp, bắt giữ mấy chục tên côn đồ đó.
Trước mắt Dương Khâm tối sầm , cơ thể lảo đảo vững. Ôn Cừ Hoa đỡ kéo ngã chúi xuống.
Dương Khâm nửa quỳ chống tay xuống đất. Ôn Cừ Hoa thất thần lòng bàn tay đèn xe chiếu sáng, m.á.u đỏ tươi đông , là dính khi cô ôm ở bờ sông.
Cô đột nhiên về phía khuôn mặt trắng bệch của , hoảng hốt tột độ.
"Dương Khâm, thương ở ? Toàn là máu!"
Đầu óc Dương Khâm chút nặng nề. Để trốn đám lưu manh lội nước qua sông, nhưng nước ngấm vết thương nứt toác .
thấy giọng run rẩy của cô, vẫn cố gượng trấn an: "Đừng sợ, ."
"Đi bệnh viện, chúng bệnh viện ngay bây giờ!" Ôn Cừ Hoa thể còn tin ?!
Anh cứ luôn , nhưng đống m.á.u đ.â.m mắt cô đau nhói. Dương Thiên vội vàng lái xe tới, giúp Ôn Cừ Hoa đỡ Dương Khâm lên xe.
Đến bệnh viện, Ôn Cừ Hoa chằm chằm bác sĩ xử lý vết thương cho rời mắt.
Khi lớp áo bóc , vùng eo bụng đầm đìa m.á.u tươi đ.â.m mắt cô đau nhói. Vết thương sâu như , thế nào mà chịu đựng ? Lại còn lội nước, nước ngấm khiến vết thương càng thêm dữ tợn.
Ôn Cừ Hoa vốn đang cố nén nước mắt kìm nữa, hai tay nắm chặt, khuôn mặt nhỏ căng cứng.
Dương Khâm chỉ cô, dù sắc mặt vẫn hạ giọng trấn an: "Đừng , gì to tát ."
Bác sĩ đồng tình liếc một cái. May là thời tiết quá nóng, vết thương nếu là mùa hè chắc chắn thối rữa . dù , chậm trễ điều trị còn ngâm nước, nhiễm trùng cũng thể c.h.ế.t .
Sau khi sạch vết thương và hạ sốt, còn khâu .
Ước chừng hơn hai mươi mũi khâu, Dương Khâm thể nhịn , gân xanh trán nổi lên, mồ hôi túa .
sợ cô lo lắng, c.ắ.n chặt môi, nhất quyết rên một tiếng. Ánh mắt bác sĩ cũng trở nên chút khâm phục.
Sau khi bác sĩ dừng tay, Ôn Cừ Hoa lập tức xổm xuống bên cạnh , đau lòng vô cùng, hỏi: "Có đau ? Chắc chắn là đau lắm."