Thuốc lá vốn cai, nhưng giờ theo tổng giám đốc Phùng tiếp khách, tránh khỏi dính cả mùi rượu và thuốc.
Ôn Cừ Hoa để ý, cho dù là mùi rượu thuốc, cô cũng nhào lòng , chút vui : "Hôm nay về muộn hơn khi."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trong lòng càng thêm áy náy, gác cằm lên đỉnh đầu cô thì thầm: "Xin Viên Viên, đợi xong đợt sẽ thế nữa."
Ôn Cừ Hoa đang bận gì. Anh theo tổng giám đốc Phùng, tất cả đều là vì chuyện của cha cô.
Cô chỉ là đau lòng cho , cũng lo lắng cho , nên buổi tối đợi về cô cũng chẳng thể an tâm ngủ.
Ôm một lúc, Dương Khâm tắm , đ.á.n.h răng mấy mới về phòng ôm cô ngủ.
Mấy ngày liền mật, giọng khàn khàn c.ắ.n nhẹ tai cô, hỏi: "Hôm nay ?"
Kỳ kinh nguyệt của Ôn Cừ Hoa hết, cô gật đầu trong lòng .
Nhu cầu của về chuyện lớn, trừ những ngày đặc biệt, Ôn Cừ Hoa cơ bản đều chiều theo . Cô cũng thích cảm giác rùng sung sướng khi linh hồn giao hòa .
Dương Khâm cởi bỏ váy ngủ của cô từng chút một, xoay đổi tư thế.
Xong việc, hôn lên mí mắt mệt mỏi của cô. Khi cô ngủ say, sẽ ôm chặt cô lòng như ôm trân bảo.
Tổng giám đốc Phùng Dương Khâm cô bạn gái nhỏ, cưng chiều hết mực. Lúc tiếp khách bên ngoài, chẳng thèm liếc mắt những phụ nữ trong bữa tiệc lấy một cái. Tổng giám đốc Phùng giễu cợt : "Cậu chơi bời bên ngoài thì cô cũng chẳng ."
Dương Khâm trong lòng chán ghét nhưng mặt biểu lộ cảm xúc : "Là . Trừ cô , đối với ai cũng ."
Anh chẳng quan tâm đến tôn nghiêm đàn ông gì đó. Anh , tổng giám đốc Phùng vỗ vai , đưa cho một xấp tiền. Đợt Dương Khâm giúp ông ít việc.
Dương Khâm lập tức nở nụ nhận lấy. Trong mắt tổng giám đốc Phùng, thanh niên yêu tiền chứ yêu sắc. Cũng , yêu tiền thì khiến yên tâm hơn bất cứ thứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-443.html.]
Đợi tiệc tàn, Dương Khâm gom hết tiền và thẻ mà tổng giám đốc Phùng đưa với , một xu cũng tiêu ngoài.
Nháy mắt đến ngày 16 tháng Giêng. Tết Nguyên Tiêu Dương Khâm về muộn mới cùng cô ăn một bát bánh trôi. Ôn Cừ Hoa nghĩ ngày 16 khai giảng, chắc chắn rút thời gian. Ai ngờ sáng sớm 16 tỉnh dậy, vẫn còn ở nhà.
Ôn Cừ Hoa kinh ngạc . Dương Khâm hôn cô: "Hôm nay xin nghỉ, đưa em đến trường."
Cô ngẩn , ngờ sẽ xin nghỉ. Mấy ngày nay bận đến mức mắt vằn tơ máu, sớm về khuya. Có những lúc buồn ngủ quá cô cũng chẳng về lúc mấy giờ, chỉ lờ mờ cảm nhận lạnh từ phía ôm lấy lúc nửa đêm.
Trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, hôn lên trán cô chúc ngủ ngon.
Cô đau lòng vô cùng, thấy còn cố ý xin nghỉ đưa , rầu rĩ : "Em tự đến trường cũng mà."
Dương Khâm cạo nhẹ mũi cô: "Em học là chuyện lớn, thể đưa tiễn."
thể đưa cô , rốt cuộc cô vẫn thấy vui vẻ và bất ngờ. Ôn Cừ Hoa thu dọn túi xách xong, thuận tay xách lấy, tay nắm tay cô cửa.
Trên đường , cô chia sẻ niềm vui với : "Giáo sư Đào thanh toán tiền công vẽ tranh cho em , tổng cộng hơn một ngàn tệ đấy."
"Viên Viên của chúng là giỏi nhất!" Dương Khâm chút keo kiệt khen ngợi cô, hơn nữa cho lệ, thật sự cảm thấy cô giỏi.
Trước đây cô thể vì kiếm tiền mà quản ngại vất vả vẽ tranh tường. Cô gái thích đóa hoa dây tơ hồng yếu đuối, cô kiên cường, dù mưa gió bão bùng cũng thể tự nở rộ rực rỡ. Thậm chí lúc đó, cô còn quên mang đồ ăn quần áo tù cho .
Đến như còn thể nhận sự thiện lương của cô, nên lúc ban đầu Dương Khâm mới dám gần. Bởi vì gần sẽ nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng chiếm hữu đê hèn.
Cô như , ai mà thích chứ?
Và hiện tại, cô đang ở ngay bên cạnh , bàn tay ngoan ngoãn để nắm. Anh đưa cô đến trường với phận "vị hôn phu".