Đặc biệt khi cô nâng ly rượu, khuôn mặt xinh với : "Dương Khâm, chúc mừng năm mới!"
Dương Khâm kìm khóe môi cong lên, trong mắt tràn đầy ý : "Chúc mừng năm mới."
Đến giờ chiếu Xuân Vãn, Ôn Cừ Hoa bưng đĩa điểm tâm ngọt ghế sofa. Dương Khâm thuận tay kéo cô lên đùi , chỉnh tư thế, vòng tay ôm cô lòng cùng xem tivi.
Ôn Cừ Hoa thỉnh thoảng đút cho một miếng, tự đút cho một miếng.
Tiếng vui vẻ từ nhà hàng xóm vọng sang, cộng thêm âm thanh từ tivi, khí chẳng hề quạnh quẽ cô tịch chút nào.
Dương Khâm càng thấy , nhưng sợ cô buồn, vốn giỏi tìm đề tài trò chuyện, bèn hỏi: "Trước em đón Tết thế nào?"
Ôn Cừ Hoa ngẫm nghĩ: "Cùng cha về quê nội. Cha em từ một ngôi làng nhỏ ở Cảng Thành , họ hàng ở quê đông lắm nhưng thật em cũng mấy. Cha cũng chỉ đưa con em về chúc Tết, ăn bữa trưa về thôi."
Nguyên nhân trong đó cũng dễ hiểu. Ôn thị ở vị thế đó, giữ cách với họ hàng ở quê là thích hợp nhất. Dương Khâm tỏ vẻ thấu hiểu.
"Cứ cách một hai năm nghỉ đông em sẽ Kinh Đô, đợi qua năm cha sang đó đoàn tụ ăn Tết."
Thật cũng chẳng gì lạ, giống như phần lớn các gia đình khác thôi. Chẳng qua trong nhà thuận lợi, xảy chuyện gì, Ôn Cừ Hoa cảm thấy nửa đời của thực hạnh phúc.
Hiện tại gặp , nửa đời dường như cũng hạnh phúc.
Cô , hỏi đón Tết thế nào, nghĩ cũng . Cô hôn : "Sau năm nào, ngày lễ nào em cũng sẽ đón cùng ."
Anh , "ừ" một tiếng. Sau đó âm thanh từ tivi cũng át nổi tiếng mật của đôi tình nhân nhỏ. Chiếc bát trong tay cô lấy đặt lên bàn .
Người càng ôm càng chặt, đắm chìm trong đó. Có một việc qua thì thể nhịn, nhưng bắt đầu thì luôn nhớ mãi quên. Cô đang ở trong lòng, càng khó mà nhịn .
Đêm giao thừa , cho dù chỉ hai , Ôn Cừ Hoa cũng thời gian để thương cảm, bởi vì bế cô từ sofa phòng. Khuôn mặt cô đỏ bừng, chỉ thể dùng hai tay bám chặt vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-442.html.]
Khi chuyện , chẳng giống ngày thường chút nào. Đôi mắt đen láy chằm chằm cô lời nào. Khuôn mặt ngày thường lạnh lùng giờ đây vì động tình và mồ hôi càng toát lên vẻ phong trần cuốn hút.
Ôn Cừ Hoa thích dùng sức lực lên cô, cũng thích việc bản thể khiến mất khống chế. đó dịu dàng. Cô chẳng cần bận tâm gì cả, sẽ dọn dẹp tàn cuộc sạch sẽ, bế cô sang căn phòng sạch sẽ để ngủ.
Giao thừa qua , Tết Âm lịch họ cũng chẳng họ hàng nào để chúc Tết. Hai ngọt ngào quấn quýt bên trong nhà suốt hai ngày.
Mùng Ba, Dương Khâm đến công trường. Trước khi dặn dò cô đừng vì vẽ tranh mà quên ăn cơm. Ôn Cừ Hoa giống như vợ nhỏ tiễn xuống tận lầu, đầy lưu luyến.
Dương Khâm xoa đầu cô: "Về , chiều tan sẽ về ngay."
"Vâng ạ."
Ôn Cừ Hoa ôm eo một cái mới về.
Dương Khâm gần như quen với sự ỷ mật của cô. Trong mắt chứa ý tan, thỏa mãn đến dự án Thanh Thượng.
Lại qua vài ngày, Dương Khâm tổng giám đốc Phùng gọi . Lúc bước , mặt Dương Khâm biểu cảm gì. Chủ nhiệm Tưởng vội vàng tới hỏi xem tổng giám đốc Phùng đề bạt .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dương Khâm trong lòng hiểu rõ, xong việc liền đưa t.h.u.ố.c lá và rượu biếu chủ nhiệm Tưởng, chủ nhiệm Tưởng sảng khoái thả .
Sau Tết khởi công, tổng giám đốc Phùng điều Dương Khâm . Anh bận tối tăm mặt mũi, thường xuyên đến nửa đêm mới về .
Có đôi khi còn vương mùi rượu thuốc, khi cửa đều lầu hóng gió một lúc lâu cho bay bớt mùi mới lên.
Vào cửa, Dương Khâm khom lưng đổi giày. Cô tắm xong đang lau tóc bước , thấy liền chạy tới ôm.
Dương Khâm vội : "Người mùi, đừng để ám sang em."