Cậu cũng mừng cho Dương Khâm, ít nhất năm nay Dương Khâm ăn Tết một .
Dương Khâm “ừ” một tiếng, ghi nhớ tất cả những điều .
Trong phòng trọ chiếc tivi mà Ôn Cừ Hoa và Thịnh Nhữ Trân dọn để . Hai con chuyển đến thì cứ để một xó cũng chẳng lắp đặt, Dương Khâm nghĩ nên lắp lên cho cô xem giải buồn.
Ôn Cừ Hoa sô pha chống cằm bận rộn. Dường như thực sự coi trọng cái Tết , một buổi chiều mà nhận đồ giao đến mấy , chất đầy cả bếp.
Ôn Cừ Hoa còn : “Chúng hai , ăn hết nhiều thế ?”
“Qua năm chợ chắc mùng ba mới mở, trữ một ít ăn dần.” Khoa trương nhất là còn dùng thùng nước nuôi hai con cá đang nhảy tanh tách cho cô.
Hiện tại đang hì hục với cái tivi. Cô màn hình nhiễu sóng, một hồi chạy chạy , thế mà hiện lên chương trình tivi thật. Cô đột nhiên mở to mắt, chạm ánh mắt .
“Chồng ơi, giỏi quá !”
Động tác của Dương Khâm khựng , ánh mắt thâm sâu cô.
Cô gọi là gì cơ?
Dương Khâm dậy đến bên cạnh, xoay nàng , để cô đối diện trực tiếp với .
Tư thế mạnh mẽ của khiến Ôn Viên Viên sửng sốt. Cô hiểu chuyện gì đang xảy , ngơ ngác .
Dương Khâm nghiêm túc: "Viên Viên, gọi nữa ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ôn Cừ Hoa lập tức hiểu đang thấy sướng . Cô mím chặt môi, cố ý trái ý , quyết gọi.
Dương Khâm dường như thầy cũng tự thông, nhanh cách đối phó với cô. Anh nhấc bổng cô lòng, bàn tay giữ lấy gáy cô, ấn cô n.g.ự.c , hôn đến khi cô thở hổn hển.
Đôi mắt tối sầm, chằm chằm đôi môi còn vương sợi bạc của cô.
"Có gọi ?"
Sắc mặt Ôn Cừ Hoa đỏ bừng, cô còn chút sức lực nào dựa lòng , giọng mềm mại: "Ông xã."
"Ông xã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-439.html.]
"Ông xã."
Dương Khâm mặt mày rạng rỡ, dựa lưng ghế sofa, ôm trong lòng, chậm rãi thưởng thức hai chữ . Còn vui hơn kiếm món tiền lớn, thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì đời.
Buổi tối, Dương Khâm sớm ôm cô tắm rửa về phòng. Lúc quấn lấy cô đòi thêm nữa, tốc độ học hỏi của đàn ông thật sự quá nhanh, Ôn Cừ Hoa chịu nổi thể lực của , cuối cùng đành xin tha.
Cũng may Dương Khâm định giày vò cô liên tục, một là một , xong việc cũng mới chỉ hơn mười một giờ.
Anh hôn lên trán cô: "Ngủ , mai đưa em mua đồ."
Ôn Cừ Hoa thật sự buồn ngủ, tự động tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng , nhắm mắt liền ngủ .
Sáng hôm , hơn 8 giờ Ôn Cừ Hoa mới tỉnh. Hai ăn sáng xong liền ngoài.
Hàng xóm đều đang chuẩn đồ Tết, hành lang dài tràn ngập mùi thơm. Thấy hai họ nắm tay , liền sáng mắt chào hỏi, nhớ lúc Tiểu Dương mới chuyển đến còn bảo là họ cơ đấy.
Bác gái lầu một trêu chọc, Ôn Cừ Hoa đỡ cho : "Lúc ngại mà."
Thấy bác gái hỏi bao giờ hai đứa kết hôn, Ôn Cừ Hoa cũng tự nhiên hào phóng đáp: "Chúng cháu gặp cha ạ, định nghiệp xong sẽ cưới."
Đã gặp cha , nghiệp sẽ cưới.
Dương Khâm tuy ít lời, nhưng từng câu từng chữ của cô như cam lộ mưa tưới mát cõi lòng cằn cỗi của .
Ôn Cừ Hoa kéo khỏi khu tập thể. Thời tiết khá . 28 Tết là ngày cuối cùng các cửa hàng bách hóa lớn ở Cảng Thành mở cửa năm mới, xe buýt bên ngoài chật kín .
Dương Khâm cô chen chúc nên trực tiếp gọi taxi. Anh nhét bao lì xì tay cô, bên trong hai ngàn tệ, cô mua gì thì mua.
Ôn Cừ Hoa liếc một cái, cào nhẹ lòng bàn tay : "Nhanh như nộp tiền ?"
Dương Khâm "ừ" một tiếng, lúc chẳng thấy ngại ngùng gì cả: "Đều cho em quản hết."
Anh kiếm tiền vốn dĩ cũng chỉ vì cô.
Ôn Cừ Hoa từ chối tấm lòng của . Dương Khâm luôn thích như , cô nhận càng nhiều, càng cảm thấy an .
cô ngờ, Dương Khâm thấy cái gì cũng mua cho cô. Anh còn xem vàng, dây chuyền, hoa tai, vòng tay, đều mua cho cô.