Cô tòa chứng là việc nên , nợ nhà họ Ôn.
Hồi lâu , mới chậm rãi : “Không báo đáp.”
“Vậy là vì cái gì?” Cô cố chấp chằm chằm , chính miệng .
Dương Khâm từng yêu cô, ở tòa án, mặt bao nhiêu , nhưng duy độc dám với cô. Trước mắt, đôi mắt cô thẳng , ép buộc .
Dương Khâm cảm thấy chữ đó mà khó mở miệng đến thế, môi mấp máy mấy nhưng vẫn thốt nên lời.
“Vậy để em . Bởi vì thích em, yêu em, đúng ?”
“Dương Khâm, đến giờ vẫn dám thừa nhận ?”
“Hôm em tìm Diệp Trăn hỏi chuyện, chị cho em xem một đoạn băng ghi hình camera ở tòa án lúc đó.”
“Nếu thể cho thích em, tại dám cần em chứ?”
Mắt cô ầng ậc nước, oán trách .
Trái tim Dương Khâm như đ.á.n.h mạnh một cái. Anh nghẹn lời lâu, lâu, mới như chấp nhận phận, ôm cô lòng. Những tâm ý kìm nén bấy lâu, từng tưởng chừng cả đời sẽ chôn chặt trong ngục tù để cô , giờ phút , qua lồng n.g.ự.c truyền đến cô bằng giọng trầm đục.
Run rẩy nhưng kiên định.
“Anh em.”
“Ôn Viên Viên, thích em, em.”
Cho nên mới điều tra chuyện của Ôn thị, giải quyết tâm sự của cô, cho nên nuôi cô ăn học, nuôi cô.
Tất cả chuyện, đều là vì thích, vì .
Nước mắt Ôn Cừ Hoa rơi xuống, thấm ướt n.g.ự.c áo . Cuối cùng cũng thừa nhận . Cô dường như vui vẻ, nhưng vui vẻ, bởi vì cứ luôn âm thầm hy sinh mà cho cô .
Cô đẩy , từng chữ một: “Không cho phép giấu em bất cứ chuyện gì nữa, tự ý mạo hiểm. Em thể chịu đựng thêm cú sốc nào nữa khi cha xảy chuyện, sức khỏe .”
“Được,” trịnh trọng hứa với cô.
“Còn nữa, hãy dũng cảm yêu em .” Đừng lo sợ , đừng do dự nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-436.html.]
“Được.”
Dương Khâm đáp nhanh, mắt chớp cô.
Ôn Cừ Hoa lúc mới dậy: “Mau tắm , em ở trong phòng đợi .”
Anh "ừ" một tiếng. Khi chuyện rõ, việc ngủ chung một phòng cũng khác với . Rất nhiều chuyện thể thuận lý thành chương mà xảy . Dương Khâm tắm rửa mà lòng rối như tơ vò.
Nghĩ đến việc cô đang đợi trong phòng, bao nhiêu tình cảm dồn nén đều tìm lối thoát. Tiếng mưa rơi chỉ to hơn chứ nhỏ , dường như cũng đang phản chiếu nhịp tim đập mỗi lúc một mạnh của .
Khi Dương Khâm bước khỏi phòng tắm, đồng hồ điểm hai giờ sáng.
Anh chần chừ bước đến cửa phòng ngủ chính. Tay đặt lên nắm cửa do dự đến một phút, chậm rãi đẩy cửa bước . Trong phòng bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ ảo. Cô đang dựa đầu giường sách chờ .
Nghe thấy tiếng động, cô gấp sách đặt lên tủ đầu giường, cong mắt .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dương Khâm khép cửa , đến bên cạnh cô. Cô cố ý dịch trong, nhường chỗ cho .
Anh liếc hai chiếc gối đặt song song, đôi mắt đen sáng trầm, tứ chi cứng đờ, dựa đầu giường giống như cô.
Hơi nước mát lạnh cùng mùi rượu thoang thoảng lan đến chóp mũi. Ôn Cừ Hoa dựa n.g.ự.c , hai tay chủ động vòng qua cổ .
Môi Dương Khâm mấp máy, giọng khàn: “Hai giờ hơn , ngủ nhé?”
Cô chẳng mấy để tâm: “Mai nghỉ mà?”
Cô ngẩng đầu lên tì n.g.ự.c , ngước mắt chớp chớp: “Không hôn em ?”
Sao thể chứ. Hắn chằm chằm đôi môi cô, ngọn lửa âm ỉ lan tràn, vươn tay chậm rãi sờ lên má cô.
Gần như ngay khoảnh khắc bàn tay chạm , mặt cô liền đỏ bừng, thở khẽ phả lòng bàn tay , thiêu đốt lý trí của dần tan biến.
Ánh mắt gần như mời gọi khiến đàn ông run rẩy.
Dương Khâm nhắm mắt, nhẹ nhàng ấn cô lòng, tự xoay , đổi tư thế. Cô trong khuỷu tay , rũ mắt, thể rõ đáy mắt cô tràn ngập tình yêu và sự dịu dàng.
Cô thích .
Dương Khâm từ từ cúi đầu, từng chút một gần, khoảnh khắc in dấu lên môi cô, sự vui sướng và thỏa mãn đồng thời trào dâng trong xương cốt.