Sắc mặt Ôn Cừ Hoa lập tức biến đổi, màng gì khác, cầm ô chạy tới che đầu , đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Người Dương Khâm cứng đờ, liếc mắt thấy là cô, ánh mắt lập tức tối sầm .
Giờ thấy cô, tâm trạng liền chùng xuống, trời còn đang mưa, cô tới đây gì?
Ôn Cừ Hoa trực tiếp mặt lạnh : “Dương Khâm, giận thì cũng để hẵng giận. Vừa tiễn em thấy , đó là mà lúc ba em xảy chuyện, em và từng đến nhà tìm ông .”
Dương Khâm lập tức im bặt.
Cô nhạy bén thông minh như , thấy tổng giám đốc Phùng, chắc chắn đang gì.
Trong lòng Ôn Cừ Hoa giận thương, xen lẫn sự áy náy sâu sắc và mềm lòng. nôn nước chua, cô ngay buổi tối chắc chắn ăn cơm, cứ thế bụng rỗng uống bao nhiêu rượu, còn lừa cô là sẽ uống nhiều!
Đây là tiệc cuối năm bình thường, đây là cái giá trả để leo lên cao!
Đâu dễ dàng như . Mắt cô cay cay, . Tại Dương Khâm cứ luôn giấu cô âm thầm hy sinh vì chuyện của cô như ?
Dương Khâm thẳng , chút sốt ruột nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, giải thích: “Viên Viên, như em nghĩ .”
Thế là như thế nào?
Anh dám việc vội vã tiếp xúc với tổng giám đốc Phùng vì vụ án của cha cô?
Dương Khâm đối diện với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của cô, lời nghẹn nơi cổ họng, đầu đau như búa bổ, sắc mặt cũng , dày ẩn ẩn đau.
Ôn Cừ Hoa giận nổi nữa, đỡ về phía xe: “Về nhà .”
Dương Khâm ngoan ngoãn theo cô lên taxi về nhà. Ôn Cừ Hoa để chiếc ô ướt sũng ở cửa, phòng lấy khăn ném lên , đó tìm t.h.u.ố.c giảm đau dày. Trên xe giả vờ lơ đãng ôm bụng, cô đều thấy hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-435.html.]
Rót nước ấm, nấu một bát mì nhét tay , đưa thuốc, trong suốt quá trình cô luôn giữ vẻ mặt trầm mặc lời nào.
Dương Khâm ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c xong, nắm lấy tay cô kéo xuống bên cạnh: “Đừng giận nữa ?”
Ôn Cừ Hoa dễ dàng tha thứ cho như . Dương Khâm móc một phong bao lì xì đặt lòng bàn tay cô: “Thưởng cuối năm đấy, cho em hết, để mai sắm Tết.”
Tuy ở công trường lâu nhưng Dương Khâm giúp giải quyết ít vấn đề, hiện tại là tâm phúc trong mắt tổng giám đốc Phùng, nên phong bao lì xì cũng mỏng, ước chừng hai ngàn tệ.
Tổng giám đốc Phùng hy vọng sang năm Dương Khâm tiếp tục cống hiến cho ông , trong tay ông chỉ mỗi dự án Thanh Thượng.
Anh bày bộ dạng , sắc mặt khó coi, môi trắng bệch, Ôn Cừ Hoa thể tiếp tục mặt lạnh với nữa. Cô mím môi, mở miệng: “Tổng giám đốc Phùng đơn giản , thế lực lưng ông cũng đơn giản. Anh đừng tiếp tục dấn sâu nữa, dừng ở đây .”
Dương Khâm tựa đầu vai cô, hai tay vòng qua eo cô, giọng trầm thấp bình thản: “Đừng lo, từ Lang Thành tới, ông sẽ phòng . Huống hồ thực sự đang công trình, tiện thể điều tra chút thôi.”
Lại nhẹ nhàng như !
Ôn Cừ Hoa trừng : “Nếu ông điều tra từng tù vì con gái của Ôn Đình Quân, nghĩ ông còn tin ? Loại như ông giới hạn, nếu ông gì ... Anh... lúc đó bảo em ?”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn ngào.
Dương Khâm vội dỗ dành: “Sẽ nghiêm trọng thế . Viên Viên, nhất định sẽ bảo vệ bản , ai quan trọng hơn em cả.”
“Anh họ Thịnh Tuần của em đưa cho ít tài liệu. Cha em phán tám năm, nhưng nếu những thứ tác dụng, lẽ bao lâu nữa ông thể ngoài. Em xem, chẳng em cũng vì mà dũng cảm tòa chứng đó ?”
“Nếu giờ vẫn còn đang trong đó .”
Ôn Cừ Hoa lay chuyển: “Cho nên mạo hiểm để báo đáp em ?” Đây là hai chuyện khác !