Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:03:45
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nếu cô cũng sẽ vội vã nhận việc thêm ngay khi dì Thịnh xuất viện.

 

Ôn Cừ Hoa lắc đầu : “Anh Lương Hành hiểu lầm .”

 

Lương Hành liếc đôi giày nam nữ đặt song song ở cửa, bóng trong bếp, trong lòng tức khắc chút hụt hẫng, nhíu mày : “Viên Viên, em vẫn là sinh viên, cho dù dì Thịnh ở Cảng Thành, em cũng thể cùng...”

 

Cũng thể mặc kệ bản mà sống chung với đàn ông chứ.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Ôn Cừ Hoa sắc mặt tái một chút. Cô tâm tư mẫn cảm, thể ý vị trong lời của Lương Hành.

 

Cô hé môi, còn kịp gì thì từ phòng bếp truyền đến tiếng d.a.o chặt mạnh xuống thớt cái "cạch".

 

Ngay đó, Dương Khâm mặt lạnh lùng đến bên cạnh cô, : “Em về phòng .”

 

Ôn Cừ Hoa , Lương Hành. Dương Khâm nhíu mày, trực tiếp túm lấy cổ tay cô đưa về phòng ngủ chính, đẩy cửa bảo cô .

 

Lương Hành vì hành động của mà bật dậy, lạnh lùng chằm chằm Dương Khâm.

 

Dương Khâm mặt vô cảm , chằm chằm vị khách mời mà đến . Uổng công Ôn Viên Viên một câu " Lương Hành", hai câu " Lương Hành", cứ thế cao cao tại thượng mà phán xét cô ?

 

Anh tư cách gì? Có lập trường gì?

 

“Dương Khâm, thừa nước đục thả câu thì tính là đàn ông gì?” Trong mắt Lương Hành, Dương Khâm chính là tên khốn nạn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, chiếm tiện nghi của cô.

 

Dương Khâm hít sâu một : “Ra ngoài chuyện.”

 

Phòng khách cách âm, thấy những lời khó . Cũng may Lương Hành điều cố kỵ, sầm mặt theo ngoài.

 

Dương Khâm khép cửa , xuống lầu. Gió lạnh thấu xương, đôi mắt đen trầm của đàn ông mặc âu phục tinh .

 

Lương Hành thấy ai, ngữ khí : “Cô vẫn là sinh viên, dụ dỗ cô ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-430.html.]

Bọn họ trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, nghĩ cũng sẽ xảy chuyện gì.

 

Dụ dỗ? Dương Khâm nhếch khóe miệng, châm chọc : “Liên quan gì đến ?”

 

ở bên cạnh cô , nhà cô đồng ý, đến lượt nghi ngờ ?”

 

Vừa còn dì Thịnh đồng ý, sắc mặt Lương Hành càng khó coi. Anh hiểu, rõ ràng gia thế điều kiện của thể chăm sóc cô hơn, dì Thịnh cũng lớn lên, tình cảm đều , tại đồng ý cho một như thế xuất hiện bên cạnh cô?

 

Dương Khâm tâm tư dây dưa với , lạnh giọng: “Luật sư Lương, hy vọng thấy đến mặt cô lung tung. Cô , bớt dùng cái bộ dạng đó của để chèn ép cô . Còn nữa, học phí của cô cần nhọc lòng.”

 

Lương Hành biến sắc. Dương Khâm mặt âm trầm xoay rời .

 

Lên lầu, mở cửa , liếc mắt liền thấy cô đang yên lặng thu dọn bàn. Trong nhà bàn thừa, cô lau khô bàn ăn trải vải dầu lên, vì đắm chìm trong công việc cả buổi chiều nên quên dọn dẹp, khiến mặt bàn trông bừa bộn.

 

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ôn Cừ Hoa liền . Cô dọn dẹp bàn ăn xong khi về.

 

Tiếng mở cửa vang lên, động tác của Ôn Cừ Hoa khựng , ngước mắt lặng lẽ . Rõ ràng một chữ, rõ ràng thần sắc khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, nhưng Dương Khâm vẫn sự ủy khuất và buồn bã của cô. Đôi mắt ửng đỏ, cánh môi bướng bỉnh mím chặt.

 

Khi về phía , trông cô tủi vô cùng.

 

Dương Khâm lập tức mềm lòng, đến mặt cô đón lấy cây bút vẽ trong tay, hai tay đỡ lấy vai cô cô: “Ôn Viên Viên, em đừng nhảm.”

 

“Em sai cái gì cả, em .”

 

“Nghe thấy ?”

 

Cho dù sai, đó cũng là của , là tham luyến sự ôn nhu, mặt dày mày dạn ở . Xác thật, danh phận như với cô, nhưng cho phép cô vì thế mà tự trách đau lòng.

 

Ôn Cừ Hoa mắt ầng ậc nước . Dương Khâm hận thể đá cho Lương Hành một cái, kiếp.

 

Trước mắt, dùng hết sức lực cả để dỗ dành cô thật .

 

 

Loading...