Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 428

Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:03:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôn Cừ Hoa!”

 

Đã lâu gọi cả tên lẫn họ cô như .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Ôn Cừ Hoa chớp chớp mắt, vô tội .

 

Dương Khâm cố nén xúc động dâng lên vì một câu của cô, khàn giọng cầu xin: “Còn như nữa, sẽ em chơi c.h.ế.t mất.”

 

Chỉ trêu chọc mà thể thật sự ăn.

 

Anh cũng thể nhịn đến ngày nào. Không quan niệm cổ hủ, mà thật sự để dành chuyện đến ngày thể kết hôn cùng cô, chứ chiếm hữu cô một cách vô trách nhiệm khi xác định gì.

 

cố tình cô phối hợp, nghĩ đủ cách chơi .

 

Ôn Cừ Hoa hôn hôn môi : “Anh sợ thể tương lai với em nên mới dám ?”

 

Ánh mắt tối sầm , lên tiếng.

 

Ôn Cừ Hoa nghĩ thầm cái mấu chốt của thật đúng là vững chắc, nhưng hai ở bên ăn Tết, cô sẽ cách thần phục. Cô tin Dương Khâm thật sự thể nỡ bỏ qua cô.

 

Ôn Cừ Hoa c.ắ.n mạnh một cái lên vai . Dương Khâm hít một khí lạnh, ép buộc chính đẩy cô , thu dọn tàn cuộc.

 

Cái giường chắc chắn là ngủ . Áo ngủ của cô...

 

Dương Khâm giả bộ bình tĩnh : “Cởi , giặt cho em.”

 

Ôn Cừ Hoa đỏ mặt "" một tiếng, quấn trong chăn. Sau một hồi sột soạt cởi quần áo, cô vươn một cánh tay trắng nõn , trong tay cầm bộ đồ ngủ, đưa về phía .

 

Ánh mắt Dương Khâm từ cánh tay trắng ngần như ngọc của cô rơi xuống lớp vải mỏng manh trong lòng bàn tay, yết hầu trượt lên trượt xuống, vươn tay nhận lấy đặt sang một bên.

 

Anh bọc cả chăn bế cô lên. Ôn Cừ Hoa kinh hô một tiếng, từ trong chăn thò đầu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-428.html.]

 

Dương Khâm mặt đổi sắc ôm cô sang phòng ngủ chính, đặt lên giường. Anh xoa xoa đầu cô: “Em ngủ .”

 

Ôn Cừ Hoa chớp mắt nhét chăn, cầm cái chăn nhăn nhúm hình thù gì của ngoài.

 

Không lâu , phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào. Cô hai tay túm lấy mép chăn, tưởng tượng dáng vẻ khom lưng giặt áo ngủ cho cô. Không chỉ áo ngủ...

 

Dương Khâm cầm xà phòng xoa bọt, bôi lên áo ngủ và cả chiếc quần nhỏ xíu khiến dám thẳng .

 

Động tác tay nghiêm túc, tỉ mỉ giặt sạch từng chút một. Sau khi vắt khô, ngước mắt lên liền chạm chính trong gương. Tóc chút ướt, trán còn vương mồ hôi, cổ càng là những dấu vết đỏ hồng.

 

Dáng vẻ ái khơi gợi mơ màng. Dương Khâm nhớ khoảnh khắc suýt nữa kìm chế bản . Anh nuốt nước bọt, hai tay chống lên bồn rửa tay, ánh mắt đen tối, như thể đốm lửa gieo xuống, chỉ chờ một trận gió thổi tới là thể thiêu đốt cả cánh đồng hoang vu vô tận.

 

Anh chắc nếu cứ sống chung với cô như thế ... thể nhịn đến bao giờ.

 

Dương Khâm rũ mắt, cầm lấy bộ đồ ngủ giặt sạch phơi ở cửa sổ. Anh đó một lúc lâu mới đến cửa phòng ngủ chính, thấy tiếng hô hấp đều đều của cô, thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngủ . Cũng , đường dài mệt mỏi còn lăn lộn, chắc chắn là mệt.

 

Dương Khâm nhẹ nhàng khép cửa cho cô, tự đến sô pha xuống, ngửa đầu dựa lưng ghế nhắm mắt . Anh cũng ngủ , trong phòng trong lòng đang , thể ở đây canh giữ cho cô là hạnh phúc lắm .

 

Ngày hôm , gần 9 giờ Ôn Cừ Hoa mới tỉnh. Cô dậy, sờ sờ chỗ trống phẳng phiu bên cạnh. Đêm qua vẫn qua ngủ cùng cô. Chuyện mật ít, thế mà vẫn kiên trì giữ cái mấu chốt đó.

 

Ôn Cừ Hoa khẽ , dậy mặc quần áo ngoài. Trên bàn ăn tờ giấy để .

 

“Cháo trong bếp để ấm, cả thức ăn, nhớ ăn nhé. Anh công trường, xong việc sẽ về ngay, việc gì thì gọi điện thoại.”

 

Ánh mắt Ôn Cừ Hoa nhu hòa buông tờ giấy xuống.

 

Ăn sáng xong, cô thu dọn túi xách xuống lầu, phát hiện nhiều cô bác trong khu tập thể bắt đầu sắm sửa đồ Tết: nào là bò viên, lạp xưởng, cá viên, bánh hoàng kim... nhà nhà đều náo nhiệt.

 

 

Loading...