Hai họ theo bản năng cảm thấy lắm, nhưng cha nghiêm túc với họ: “Cô của các con đều đồng ý, chứng tỏ nhân phẩm đối phương đáng tin cậy. Dượng các con xảy chuyện, ở Cảng Thành bao nhiêu giao tình đều tránh còn kịp. Người thanh niên tuy chúng gặp, cũng hiểu , nhưng vì cô con mà lo liệu, còn chạy ngược chạy xuôi ở bệnh viện chăm sóc, cơm ngày ba bữa đều tự tay nấu. Chỉ riêng điểm thôi, bao nhiêu ?”
Thịnh Tuần ngẫm nghĩ, quả thật là .
Đến khi thấy , thấy ngoại hình đối phương càng thêm tồi, thành thục trầm , càng ý kiến gì khác, hữu hảo tiến lên bắt tay.
Dương Khâm đối đãi với nhà cô đương nhiên sẽ lạnh nhạt ít lời như với ngoài, nở nụ bắt tay cùng họ. Cậu của cô cũng cố ý tới chào hỏi , trong lời mang nhiều sự cảm kích nhưng quá mức khách sáo.
Nếu là mà cháu gái nhận định, thì đó chính là trong nhà.
Sau khi lên xe, Ôn Cừ Hoa ở ghế nhéo nhéo lòng bàn tay . Đối diện với đôi mắt đang của cô, liền cô đang nghĩ gì.
Thấy , em sai mà, nhà em đều , sẽ thích thôi.
Dương Khâm trở tay bao trọn lấy tay cô trong lòng bàn tay , ngón cái chậm rãi vuốt ve đốt ngón tay cô. Người nhà của Viên Viên đương nhiên là .
Dương Khâm đưa bình nước ấm qua, nhắc nhở cô uống nước. Thịnh Tuần qua kính chiếu hậu thấy cảnh liền .
Bà ngoại họ Thịnh qua đời, sức khỏe ông cụ cũng ngày càng kém. Ôn Cừ Hoa cùng thăm ông cụ , Dương Khâm tự nhiên cũng theo. Bữa tối là gia yến, nhà họ Thịnh cũng ai coi Dương Khâm là ngoài.
Dương Khâm cũng thấy gò bó. Buổi tối sắp xếp ngủ cùng phòng với Thịnh Tuần, Dương Khâm cũng ý kiến gì.
Chờ tắm xong liền thấy Ôn Cừ Hoa mặc đồ ngủ đợi bên ngoài. Anh nhíu mày : “Sao mặc dày thêm chút?” Kinh Đô lạnh hơn Cảng Thành nhiều.
Ôn Cừ Hoa kéo sang một bên, nhỏ giọng : “Em với hai câu về ngay, lạnh .”
Dương Khâm che chở cô ở , tránh để gió lùa từ cửa sổ thổi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-423.html.]
Ôn Cừ Hoa hạ thấp giọng: “Dương Khâm, ngày mai em và sẽ thăm ba, giúp xin giấy phép thăm nuôi .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Ừ, .” Dương Khâm dịu dàng cô.
“Ở đây quen ?” Thật cô chút lo lắng, sợ bỏ qua cảm nhận của .
Dương Khâm kìm sờ sờ mái tóc mềm mại của cô: “Yên tâm, nhà họ Thịnh .”
Anh dối. Anh chẳng mấy cơ hội đến nhà khác khách. Khi còn nhỏ, bà nội đưa đến nhà cô ruột, cô đến cơm trưa cũng giữ họ , cứ như chỉ mong đuổi họ khỏi nhà ngay lập tức. nhà họ Thịnh từ xuống đối đãi với đều chân thành. Dương Khâm cảm thấy quen, cũng rõ ràng tới là để cùng cô đưa chữa bệnh, thứ đều lấy cô chủ.
Ôn Cừ Hoa nhón chân hôn một cái: “Vậy em về ngủ đây.”
Dương Khâm cũng đáp bằng cách cúi đầu hôn lên môi cô: “Được, em về phòng.”
Đáy lòng Dương Khâm mềm mại một mảnh. Khi trở phòng Thịnh Tuần, thấy Thịnh Tuần đang tìm một cuốn album.
“Đều là ảnh hồi bé của Viên Viên, xem ?”
Ánh mắt Dương Khâm chợt lóe, chằm chằm cuốn album. Anh đương nhiên xem.
Thịnh Tuần , đặt mặt . Dương Khâm cẩn thận từng li từng tí cầm lên, mở .
Cơ hồ từ nhỏ đến lớn: mới sinh , mới tập , mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học. Nửa đời của Ôn Viên Viên gần như hiện trọn vẹn. Trong ảnh, cô xinh đáng yêu, là hòn ngọc quý tay của cả gia đình.
Anh càng xem thần sắc càng nhu hòa, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc.
Thịnh Tuần : “Viên Viên từ nhỏ chịu khổ gì, nhưng ai ngờ hơn một năm nay chịu nhiều đau khổ đến thế. Chúng sớm đón con bé và cô về Kinh Đô, nhưng nó chịu, cứ dựa chính .”