Dù cách một đường dây điện thoại, Dương Khâm vẫn kìm nhếch môi : “Rất .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hà Húc Dương thể sự vui sướng và thỏa mãn trong giọng của , , là . Dương Khâm hiện tại ý chí chiến đấu, sống một cuộc sống , điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hà Húc Dương nhớ đến cô gái gặp ở khu thắng cảnh và lời Thẩm Hoài kể về việc cô xuất hiện ở tòa án, cảm thấy chuyến của em thật sự xứng đáng.
Cúp điện thoại, Dương Khâm dậy dọn dẹp trong ngoài phòng một lượt mới tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm , hỏi mượn giấy tờ của Ôn Cừ Hoa, đưa cô đến bệnh viện xong thì mua vé , đó mới đến công trường.
Ngày là Kinh Đô, xin nghỉ với chủ nhiệm Tưởng. Chủ nhiệm Tưởng Dương Khâm mới bạn gái, cưng chiều hết mực, tháp tùng bạn gái xử lý việc gia đình.
Tuy mới lâu nhưng năng lực của Dương Khâm quá mức xuất sắc, sắp tới nghỉ đông nên cũng khắt khe việc xin nghỉ thêm một hai ngày.
“Mấy ngày nghỉ trừ lương , qua năm về thì việc cho . Tiểu Dương , công trình bao nhiêu năm nay, như là tiền đồ. Cậu còn nhớ tổng giám đốc Phùng trong bữa tiệc ? Bên đó cũng đang thiếu , hỏi thăm về đấy.”
Dương Khâm biểu cảm của chủ nhiệm Tưởng liền hiểu ý, : “Vậy cảm ơn chủ nhiệm Tưởng, khi về sẽ mang đặc sản biếu ngài.”
Chủ nhiệm Tưởng thấy hai chữ “đặc sản” liền đầy ẩn ý, vỗ vỗ vai .
Bước khỏi văn phòng chủ nhiệm, thần sắc Dương Khâm khôi phục vẻ đạm nhiên vốn .
Hai ngày chớp mắt trôi qua. Việc thủ tục xuất viện cho bà Thịnh cũng là Dương Khâm chạy đôn chạy đáo từ sáng sớm. Ôn Cừ Hoa và Dương Khâm đôi cặp suốt những ngày qua, bác gái giường bên cạnh với Thịnh Nhữ Trân: “Ôi chao, con rể của bà thật đấy, ít nhưng bao nhiêu là việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-422.html.]
Lúc bác gái câu , Dương Khâm đang cầm túi định ngoài, thấy hai chữ “con rể”, bước chân khựng , cố ý dừng ở cửa một chút.
Rất rõ ràng thấy tiếng của bà Thịnh: “ , tính tình Tiểu Dương , chăm sóc con gái , cũng yên tâm hơn nhiều.”
Dương Khâm bỗng nhiên cúi đầu, thế nhưng khống chế nụ môi.
Anh vẫn luôn sợ chỉ vì cô còn nhỏ tuổi mà ngộ nhận tình cảm, còn sợ bà Thịnh sẽ ghét bỏ dụng tâm , ghét sự xuất hiện của . thực tế , bà Thịnh đối xử với hòa nhã. Từ nhỏ cha ly hôn, họ hàng thích sợ bám lấy nên nếm trải đủ thói đời ấm lạnh, là chân tình giả ý, chỉ cần qua là cảm nhận ngay.
Một câu công nhận của bà Thịnh cũng đủ để thể quang minh chính đại chăm sóc cô.
Dương Khâm thuê sẵn tài xế, Ôn Cừ Hoa cũng thu dọn xong hành lý cho . Sau khi Dương Khâm cất đồ cốp xe liền mở cửa xe, Ôn Cừ Hoa nháy mắt với , cong môi một cái đỡ cẩn thận lên xe.
Dương Khâm bảo tài xế chạy thẳng sân bay. Từ Cảng Thành đến Kinh Đô, buổi chiều là thể hạ cánh.
Nhà họ Thịnh sẽ phái tới đón. Lúc lấy hành lý, Ôn Cừ Hoa túm túm tay áo : “Dương Khâm, đừng căng thẳng, gia đình em đều .”
Dương Khâm căng thẳng, chỉ đang tính toán trong lòng xem quà cáp mang theo đủ . Dù cũng coi như là đầu tiên mắt, thể keo kiệt .
Bọn họ mang theo ba cái vali, trong đó hai cái đều chứa đầy đặc sản và quà tặng do Dương Khâm mua sắm. Ôn Cừ Hoa ngăn nên đành tùy .
Khi thấy mợ đều đích sân bay đón, Thịnh Nhữ Trân tới hàn huyên cùng trai chị dâu.
Thịnh Tuần và Thịnh Thừa cố ý lái hai chiếc xe tới. Trước khi , cha cũng dặn dò : Ôn Viên Viên đang yêu đương, đối phương là từng cứu con bé.