Tưởng chủ nhiệm dẫn tới là để rót rượu. Dương Khâm tự giác, cần nhắc nhở mắt cầm chai rượu dậy.
Tưởng chủ nhiệm mang theo một trẻ tuổi tuấn, rắn rỏi như , chủ đầu tư chắc chắn sẽ ha hả hỏi thăm. Tưởng chủ nhiệm vội vàng giới thiệu Dương Khâm là mới tới gần đây, nhưng tay nghề việc , tiến độ hạng mục Thanh Thượng gần đây nhanh đều do xử lý vấn đề bên trong.
Nghe , chủ đầu tư và các cổ đông đều bắt đầu đ.á.n.h giá đàn ông trẻ tuổi ít nhưng mắt .
Sau bữa tiệc còn tăng hai, trận rõ ràng là hỗn loạn thanh sắc hơn nhiều. Tưởng chủ nhiệm hỏi Dương Khâm gọi một em .
Dương Khâm vội xua tay: “ thì thôi.”
“Trước lạ quen mà.” Tưởng chủ nhiệm khuyên.
Dương Khâm nghiêm túc : “Mới bạn gái, tối về nhà còn kiểm tra, chủ nhiệm các cứ chơi , chỉ ở đây rót rượu thôi.”
Nghe , một chủ đầu tư bên cạnh cũng theo. Người trẻ tuổi quy củ cũng , bọn họ tự chơi bời, nhưng cấp quy củ, mắt là chuyện . Nếu mới đến hùa theo ăn uống chơi gái thì chứng tỏ dùng .
Tưởng chủ nhiệm cũng chỉ là thử Dương Khâm hai câu, thấy liền buông tha cho .
Dương Khâm cũng chẳng thèm liếc mắt mấy cô gái ăn mặc mát mẻ một cái. Anh liếc thời gian, 11 giờ , cũng cô ngủ .
Cũng may chơi đến 12 giờ thì đám cũng tan cuộc. Dương Khâm là cuối cùng, tiễn tất cả lên xe xong xuôi mới bắt xe về khu tập thể.
Anh còn cố ý rửa mặt vòi nước ở tầng một, ngửi ngửi mùi rượu .
Nhíu mày lên lầu, thấy trong phòng bật đèn, cứ tưởng Ôn Cừ Hoa chắc chắn ngủ . Ai ngờ mở cửa, liền thấy cô đắp chăn len sô pha, tiếng động liền : “Anh về ạ?”
Động tác tay Dương Khâm khựng , đóng cửa đến bên sô pha xổm xuống hỏi cô: “Sao về phòng ngủ?” Trời lạnh thế .
Giọng cô còn chút mơ màng: “Em đợi mà.”
Anh : “Anh trẻ con , đường về nhà mà.”
Ôn Cừ Hoa dứt khoát dậy nhào lòng . Dương Khâm vội đưa tay đỡ lấy , để cô kiều kiều mềm mềm dựa n.g.ự.c .
“Anh uống rượu .”
“Ừ, uống nhiều.” Anh cũng cần uống nhiều, đêm nay chỉ là nhân vật phụ. Dương Khâm cơ bản thám thính mấy cổ đông , trong đó một họ Phùng, thể từ từ tiếp xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-417.html.]
Ôn Cừ Hoa rúc trong n.g.ự.c , đột nhiên vui ngẩng mặt lên .
“Sao ?” Anh khó hiểu.
“Có mùi nước hoa!” Lại còn là nước hoa rẻ tiền!
Dương Khâm ngẩn một chút, nhanh liền vội vàng giải thích: “Có thể là ám mùi thôi, chạm , một cũng chạm.”
Ôn Cừ Hoa nắm lấy cổ áo , lúc mới phát hiện mặc một bộ âu phục, thật trông cũng dáng lắm, chỉ là chật.
Cô sờ soạng n.g.ự.c một cái, kích thích Dương Khâm run lên, vội trở tay nắm lấy tay cô cho cô lộn xộn.
“Hơi nhỏ nhỉ.”
Anh ừ một tiếng, dỗ dành cô: “Anh bế em về phòng ngủ nhé?”
Ôn Cừ Hoa từ chối. Anh bế ngang cô lên, cô duỗi tay vòng qua cổ , áp má .
Dương Khâm bước nhanh qua, một tay mở cửa, đặt cô xuống giường. Vừa định đắp chăn cho cô thì cô túm lấy , hôn lên.
Có điều cô hôn hung dữ, c.ắ.n nhẹ hai cái, hung hăng : “Chỗ cho khác hôn.”
Anh bật , rũ mắt cô: “Ừ, chỉ hôn em thôi.” Cũng chỉ cô.
Ôn Cừ Hoa lúc mới coi như hài lòng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt buông. Anh vỗ vỗ cô: “Trên mùi rượu, còn tắm rửa.” Anh sợ cô khó chịu.
“ em nhớ .”
Dương Khâm suy nghĩ một chút: “Vậy tắm nhanh, về dỗ em ngủ nhé?”
“Vâng.” Lúc cô mới chịu buông tay thả .
Dương Khâm đắp chăn cẩn thận cho cô ngoài lấy quần áo tắm rửa, sợ cô sốt ruột chờ nên tóc cũng kịp lau khô.
Phòng ngủ chính bật một ngọn đèn nhỏ mờ ảo. Dương Khâm cứ thế dựa mép giường xuống đất, ôn nhu cô: “Được , mau ngủ .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.