Trong lòng Dương Khâm như đ.â.m một nhát dao, nhưng dù , cũng chỉ thể : "Cũng ."
Ôn Cừ Hoa suýt thì tức , mặt ngẩng đầu chằm chằm: "Tốt ở chỗ nào? Anh xem."
Dương Khâm sa sầm mặt, từng câu từng chữ lạnh băng: "Gia thế , công việc , con cũng tạm ."
"Cho nên, cảm thấy em thể chọn ?" Cô lùi mà tiến tới, ép mở miệng.
Dương Khâm ngậm chặt miệng, sắc mặt khó coi, một chữ cũng thốt .
Muốn khẩu thị tâm phi cô thể chọn khác, .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ôn Cừ Hoa cách chỉ một bước chân ngắn. Đôi môi đỏ mọng mím chặt đầy bướng bỉnh, ánh mắt chằm chằm , như đang ép buộc .
Dáng vẻ như thể chỉ cần câu nào mà cô , cô sẽ đầu bỏ ngay lập tức và bao giờ thèm để ý đến nữa.
Nếu là lúc mới tù, nhất định thể lạnh lùng cự tuyệt cô. hiện tại, khi trải qua bao ngày đêm chung sống, mỗi ngày đều thấy cô , thậm chí cô hôn nhẹ nhàng... Anh thánh nhân, chuyện đẩy cô cho khác.
Giữa mày Dương Khâm nhíu càng lúc càng chặt, im lặng quá lâu, lâu đến mức Ôn Cừ Hoa cảm thấy tủi , hốc mắt bắt đầu ầng ậc nước.
Đã đến nước mà vẫn cô chọn khác ?
Trong lòng Ôn Cừ Hoa chua xót, đang định thất vọng xoay rời thì thấy giọng trầm thấp vang lên: “Học phí Đại học Cảng Thành, lo .”
Cô khựng , dường như chút dám tin, sang .
Dương Khâm cô, ánh mắt lảng sang lề đường, cơ hồ gian nan lắm mới thốt từng chữ: “Không cần mang nợ ân tình, đây thể nuôi em ăn học.”
“Cậu tuy gia thế , công việc , con cũng .” Cuối cùng cũng chuyển đôi mắt đen láy về phía cô: “ em thể lựa chọn mà em thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-412.html.]
Nếu cô thực sự thích Lương Hành, cô sẽ chạy tới ép hỏi như . Anh cô đang mượn chuyện Lương Hành để ép chứ? Tình ý của cô rõ ràng phơi bày từ sớm, là do cố ý né tránh, cho cô lời hồi đáp.
Mặc dù giờ phút , cũng chắc chắn bản tư cách chịu trách nhiệm , nhưng sẽ đẩy cô nữa. Mặc kệ cô biến ân tình thành tình yêu là gì nữa, những gì cô trao, đều thể nhận. Cho dù một ngày cô hiểu , sóng vai cùng như nữa, cũng cả.
Ôn Cừ Hoa thấy như liền mềm lòng ngay lập tức. Bất luận khi nào, ở , luôn suy nghĩ cho cô.
Cô hít mũi, vươn tay nắm lấy tay , vô cùng kiên định : “Anh, qua năm mới đưa em về trường nhé.”
Ánh mắt nhu hòa : “Được.”
Ôn Cừ Hoa lấy khăn giấy trong túi , gỡ từng ngón tay , tỉ mỉ lau chùi: “Đổ mồ hôi hết .”
“Không .” Anh cứng đờ rút tay về, sợ bẩn cô.
Ôn Cừ Hoa chẳng thèm để ý, lau khô lòng bàn tay từng chút một, đó nắm chặt nữa, cùng vai kề vai về hướng nhà.
Ban đầu chỉ thể một một , lặng lẽ theo cô. Trong chớp mắt biến thành tay nắm tay, tư thái mật, mặc cho ai cũng thấy đây là một đôi tình nhân trẻ.
Dương Khâm nỗ lực thích ứng với sự chuyển biến . Trong lòng nghi ngờ gì là vui sướng, nhưng một cảm giác chân thực sâu, sâu.
Đi một lúc lâu, hỏi cô: “Có mệt ? Gọi xe nhé? Hay là để cõng em.”
“Gọi xe ạ.” Anh cũng mệt cả ngày , cô cũng xót.
Dương Khâm ở ven đường vẫy tay gọi xe. Lần giống đây vì tị hiềm mà ghế phụ nữa, Ôn Cừ Hoa trực tiếp kéo cùng xuống ghế , tự nhiên tựa đầu lên vai .
Dương Khâm cô, nhưng cũng động đậy, hai bàn tay giao đặt đùi, rũ mắt chằm chằm hồi lâu.
Đi xe thì nhanh hơn nhiều, mười mấy phút là đến nơi. Dương Khâm trả tiền xe xong, thấy cô ngoan ngoãn đợi thì chút do dự. Phía chính là khu tập thể, tòa nhà ba tầng mỗi tầng tám hộ gia đình chen chúc , khó tránh khỏi qua kẻ .